Vẻ mặt Thượng Quan Vân Lãng khó xử, y cũng không nỡ rời khỏi Hạo nhi, chỉ là..
Thượng Quan Hạo vội vàng hòa giải, trong lòng chua xót, trong mắt lại cười, nói: "Tiểu Lâm Tử đừng quấy rối, Vân vương còn có rất nhiều việc phải làm đấy, sao có thể luôn luôn ở lại Lưu quốc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sớm muộn gì cũng phải tan, Vân vương có việc thì đi về trước đi, chính sự quan trọng!"
Không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại, Thượng Quan Vân Lãng nhìn Thượng Quan Hạo miễn cưỡng cười vui vẻ, trong lúc nhất thời có hơi không đành lòng.
Thượng Quan Hạo nắm chặt đồ thêu trong tay, nắm chặt đến mức toàn bộ đều dúm dó, có chút do dự mà nói: "Vân vương, ngài có thể trả lời ta một câu hỏi hay không?"
"Câu hỏi gì, ngươi nói đi!" Thượng Quan Vân Lãng cười, vuốt phẳng sợi tóc lộn xộn trên trán của hắn, động tác hết sức ôn nhu.
"Ngươi là người hoàng thất Bùi quốc sao?" Sắc mặt Thượng Quan Vân Lãng trầm xuống, có chút căng thẳng mà nhìn Thượng Quan Hạo, châm chước mở miệng. Còn chưa mở miệng, Thượng Quan Hạo cúi đầu, giọng nói rầu rĩ vang lên: "Ta biết, ngươi là người hoàng thất Bùi quốc, chỉ là sợ ta tự ti, mới vẫn mãi không chịu nói với ta. Ngươi không cần giấu ta, ngươi càng giấu, mới có thể thật sự khiến ta càng thêm tự ti!"
Thượng Quan Vân Lãng sờ sờ đầu của hắn: "Thật xin lỗi, ta.."
"Không sao đâu!" Đôi mắt trong trẻo nâng lên, yên lặng nhìn Vân vương, nói tiếp: "Vậy hiện tại ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781284/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.