Ước chừng phải mấy chục lần, mỗi một lần hoa hồng truyền tới tay Cố Khinh Hàn, tiếng trống bèn dừng lại. Sau khi tiếng trống dừng lại, gần như Cố Khinh Hàn không hề do dự bèn ngâm ra một câu, hơn nữa câu trước còn hay hơn cả câu sau.
Lúc này, tất cả mọi người không thể bình tĩnh nữa, ngay cả Đại Phì Điểu cũng không thể bình tĩnh nổi, tuy rằng y không hiểu thơ từ lắm, nhưng mà nhìn miệng Cố Khinh Hàn đọc đi đọc lại, vẫn là kích đọng, người này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy, xuất khẩu thành thơ.
Càng không thể bình tĩnh chính là, tại sao mỗi lần hoa hồng đều truyền tới tay nàng, bèn ngừng lại, không phải Lăng tiểu thư cố ý đi?
Nghi ngờ này của Đại Phì Điểu, cũng chính là ngi ngờ của mọi người ở đây, đây rõ ràng chính là Lăng tiểu thư đang đùa với Cố tiểu thư, bằng không, sao có thể truyền mấy chục lần, nhiều lần đều dừng ở trên tay Cố tiểu thư?
"Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân các bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương."
Cố Khinh Hàn ngâm một câu cuối cùng, rồi sau đó, ném hoa hồng trong tay một cái, hơi không vui trừng mắt Lăng Phi Dạ.
Thú vị sao? Có phải coi cô là khỉ để trêu đùa hay không?
Nhóm người vốn dĩ đã bị Cố Khinh Hàn đánh bại thê thảm, lần này không thể nào bình tĩnh được nữa, "Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương".. Đây đây đây, câu này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781276/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.