Vội vàng từ trên ghế dựa đứng lên: "Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng vào phòng bèn nhìn thấy người Thượng Quan Hạo mặc một bộ trường bào (áo dài của nam giới, kiểu áo của Trung Quốc),vạt áo thẳng màu đen, quần áo rũ xuống, cảm giác rất tốt, lưng thắt đai rộng, hoa văn bạch nguyệt tường vân, trên eo chỉ đeo một khối ngọc chất liệu tốt, hình dạng nhìn như thô ráp lại mang phong cách cổ xưa ảm đạm. Tóc đen được cột tùy ý bằng một dải buộc tóc màu bạc, không hề đội mũ cũng không hề cài trâm, trên trán có vài sợi tóc bị gió thổi tung, đan xen uốn lượn với dải buộc tóc màu bạc kia, có vẻ rất là uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lúc này, người hắn hơi khom, cúi đầu thỉnh an, không nhìn được cả mặt, chỉ có thể nhìn được một sườn mặt trắng nõn, cùng với một cái cằm gầy gò nhọn hoắt, nhưng không thể không nói, bộ áo choàng này vô cùng hợp với quần áo trên người hắn.
"Đứng dậy đi, chân ngươi còn chưa được nhanh nhẹn, nên không cần đứng, ngồi xuống trước đi!" Tiến lên vài bước, một tay đỡ Thượng Quan Hạo ngồi ở ghế trên.
"Thế nào, ở chỗ này đã quen chưa? Còn có cần thêm những thứ gì nữa hay không?"
"Tạ bệ hạ quan tâm, thần hầu ở chỗ này rất quen, cũng không cần thêm thứ gì nữa!" Bám vào Cố Khinh Hàn, ngồi ở trên ghế mềm, cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
"Nhìn thế nào mà sắc mặt vẫn còn tái nhợt như vậy? Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781270/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.