Trong lòng, Vãn Dung công tử nhìn thế công kích của bầy rắn càng ngày càng mạnh, đám ám vệ cũng càng ngày càng cố hết sức, liên tiếp đều có ám vệ bị bầy rắn cắn phải, hoặc chết, hoặc bị thương, ngã xuống một mảng, liếc mắt, ám vệ đã chết một mảng.
Giãy giụa thân mình, vội vàng nói: "Cố tiểu thư, ngươi buông ta ra đi, có các nàng yểm hộ ngươi, ngươi có thể chạy thoát, nếu mang theo ta, chúng ta ai cũng không trốn thoát!"
"Nói hươu nói vượn cái gì, không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không được tùy tiện chết!" Tức giận mắng Vãn Dung một tiếng, rồi sau đó cao giọng nói với ám vệ: "Mọi người chịu đựng, lập tức sẽ có viện binh tới rồi, chỉ cần lại gắng gượng một lát, qua cơn mưa trời lại sáng, hễ là còn sống, mỗi người đều được trọng thưởng!"
Theo thanh âm kêu gọi thứ nhất của Cố Khinh Hàn, tinh thần ám vệ lập tức chấn động, có viện binh. Đúng vậy, ám vệ các nàng phân làm ba tổ nhỏ chạy tới, hai tổ khác chắc là cũng sắp tới rồi, chỉ cần chịu được đến lúc viện binh đến là được.
Lại nghe được một câu cuối cùng của Cố Khinh Hàn, hễ là người còn sống, mỗi người đều được trọng thưởng. Ám vệ có mặt giống như được tiêm máu gà, nhiệt huyết sôi trào, đao kiếm trên tay vung vẩy càng thêm lợi hại.
Cho đến thời điểm trời tờ mờ sáng, tiếng sáo "ba dài hai ngắn" mới không còn sức mà ngừng lại.
Đàn rắn dày đặc, một đám vẫn còn vô thức công kích các nàng, một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781254/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.