Dáng vẻ như ôm được vật báu kia, lo lắng, đau lòng, tự trách kia, con mắt lã chã chực khóc kia, Cố Khinh Hàn nhìn thấy có chút hoảng hốt.
Duỗi tay, lau đi nước mắt trên mặt hắn.
Vãn Dung công tử bỗng nhiên nâng cặp mắt ngập nước lên nhìn Cố Khinh Hàn.
Trong lòng Cố Khinh Hàn ấm áp, trấn an nói: "Đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!"
Vãn Dung công tử cúi đầu, gật gật đầu, trong mắt lại nhỏ xuống một giọt nước mắt. Duỗi tay, lau lau, có chút mất tự nhiên nói: "Thật xin lỗi, để ngươi chê cười!"
Cố Khinh Hàn cười cười, xua xua tay không sao cả.
Tầm mắt nhìn về phía ngoài hang núi, có chút nghiêm túc nói: "Chúng ta cần phải nhanh rời khỏi nơi này, nói vậy, không đến một lát nữa, các nàng sẽ đuổi tới nơi này!"
"Được!"
Kéo tay Vãn Dung công tử, sau khi đi được vài bước, ngừng lại, do dự nói: "Nếu không, chúng ta tách ra đi thôi, người các nàng muốn giết là ta, ngươi đi theo ta, ngược lại không an toàn!"
Lời còn chưa nói xong, tay đã bị nắm chặt gắt gao: "Không, ngươi đi đâu, ta sẽ đi đấy, ta nhất định phải đi cùng ngươi!"
Cố Khinh Hàn còn muốn cự tuyệt, nhìn thấy kiên định trên mặt Vãn Dung công tử, lời nói đến miệng, nuốt xuống. Những người đó, xuống tay tàn nhẫn vô tình như thế, mặc dù chính là muốn giết mình, cũng sẽ không bỏ qua cho Vãn Dung.
Vãn Dung công tử nhìn thần sắc do dự trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn, vội vàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781250/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.