Chương trước
Chương sau
Hộ vệ khác nhìn thấy Nhị Cẩu Tử bị đánh đến thảm như vậy, dồn dập lùi về phía sau một chút, ai cũng không dám lại tiến lên khuyên can.
Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh, đứng ở trên lan can thuyền hoa, gió thổi qua, làm bay góc áo hắn, tóc mái trên trán cũng nhẹ nhàng bay lên, thân hình như tùng như trúc, đứng thẳng ngạo nghễ.
Trên mặt hắn không có một chút biểu tình, không có một chút cảm xúc dao động, chỉ là lạnh lùng nhìn hai người các nàng lăn vào đánh nhau thành một khối.
Dường như, tất cả chuyện này, đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ là một người từ ngoài đến.
Vãn Dung nhìn Vệ Thanh Dương trước sau, trong lòng hơi có chút tự ti.
Y vẫn luôn cho rằng, dung mạo của mình, cho dù không phải đặc biệt đẹp, nhưng cũng ít có người có thể vượt qua y, không nghĩ tới..
Vãn Dung cười tự giễu, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn),y vẫn luôn đều biết, chỉ là không nghĩ tới, lại chấn động như vậy.
Tài hoa của hắn, dung mạo của hắn, khí chất của hắn, y không thể so được với hắn.
Tự ti, trong lòng là tự ti nồng đậm.
Hắn lớn lên xinh đẹp như vậy, Cố tiểu thư, chắc là thích hắn đi?
Trong lòng không hiểu ra sao, có chút khẩn trương nhàn nhạt, lo lắng, Cố tiểu thư nếu thích hắn, vậy y nên làm cái gì bây giờ?
Không nhịn được lặng lẽ nhìn ra sau một cái.
Vừa vặn nhìn thấy chính diện Cố Khinh Hàn, nàng đối với nam tử kia, chỉ có tán thưởng, đơn thuần tán thưởng, cũng không có ý khác, thậm chí ánh mắt cười nhạt của nàng đều là nhìn hai nữ nhân lăn thành một đoàn trên mặt đất, khóe miệng còn mang theo một mạt chế nhạo trào phúng.
Trong lòng Vãn Dung công tử thả lỏng, những khẩn trương lo lắng đó, toàn bộ theo gió bay đi, khóe miệng nở rộ một mạt mỉm cười, y biết ngay, Cố tiểu thư không phải loại người chỉ nhìn bề ngoài này, nàng sẽ không tục khí như vậy đâu!
Không nhịn được nhìn về phía giữa sân, hai người này, đều đánh đến vỡ đầu chảy máu, còn chưa dừng lại.
"Người tới, người tới, người nhanh tới, đem con chuột già chết tiệt này, ném ra ngoài cho lão tử, mẹ nó, đau chết lão tử!"
"Đệch, ngươi lại muốn cậy nhiều bắt nạt ít có phải hay không?"
"Mẹ nó, lão tử chính là cậy nhiều bắt nạt ít, thế nào, ngươi đánh ta a?"
"Bốp" một quyền đánh tới cái mũi của nàng ta, thiếu chút nữa làm mũi của nàng vỡ ra. Đau đến nàng ta kêu thảm thống khổ, không có lực đánh trả.
Thừa dịp nàng ta hơi sơ ý, Lục Lao Tô ngồi hẳn ở trên người nàng ta, trái phải liên tục, toàn đánh vào trên mặt.
"Người tới a, người mau tới a.."
Nhị Cẩu Tử vừa thấy tình hình không đúng, vội vàng vung tay lên, kêu hộ vệ khác đi lên, một tay kéo Lục Lao Tô lên.
Sau khi được kéo dậy, Đoạn Ảnh cầm lấy đồ cổ bằng ngọc một bên, ném tới Lục Lao Tô, trực tiếp ném đến máu tươi Lục Lao Tô từ từ chảy ra.
Hộ vệ của Lục Lao Tô, cũng không dám chậm trễ nữa, vội tiến lên, túm chủ nhân nhà mình lên, "bịch" một tiếng, nhảy xuống thuyền hoa.
"Đi, vớt các nàng lên cho lão tử, lão tử hôm nay thế nào cũng phải phải cẩn thận mà giáo huấn nàng. Ngao ngao, đau chết lão tử!"
Nhị Cẩu Tử nâng hai mắt gấu trúc, run run chạy tới, ghé vào bên tai nàng ta, nhỏ giọng lại lấy lòng, nói: "Tiểu thư, mẫu thân của Lục Lao Tô, chính là nữ nhi duy nhất của Lục thượng thư, Lục thượng thư quyền cao chức trọng, nếu thật sự làm gì nữ nhi của nàng, chỉ sợ việc này, náo loạn sẽ lớn. Hơn nữa, chính phu đại nhân còn ở bên cạnh nhìn đâu, như vậy, sẽ phá hỏng hình tượng của ngài!"
Đoạn Ảnh đang nổi nóng nghe được nửa câu đầu, nhịn không được muốn nổ một cái, lão tử của nàng ta là thượng thư, lão tử của ta vẫn là đế sư đâu, sợ nàng ta cái lông gì a!
Đợi sau khi nghe được nửa câu sau, lời nói định phun ra lại thu trở về. Không sai, không sai, không thể mất lễ nghi ở trước mặt chính phu!
Đệch, ban nãy y làm sao lại đánh nhau với con chuột già chết tiệt kia? Cái này thảm, ấn tượng của chính phu đối với y khẳng định không được tốt!
Một khuôn mặt khóc tang không dám hé răng, chỉ là ai oán nhìn Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương, dường như cũng không có nhìn Đoạn Ảnh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào lan can chỗ Vãn Dung công tử, cùng Cố Khinh Hàn chỗ màn lụa, lông mày như họa nhẹ nhàng nhăn lại.
Đoạn Ảnh đau đến nỗi muốn kêu to thống khổ, ở trước mặt Vệ Thanh Dương lại không dám làm càn, hơn nữa lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hiện giờ, thấy Vệ Thanh Dương nhìn chỗ màn lụa, không khỏi bạo rống: "Ai ở nơi đó, đi ra cho lão tử!"
Vãn Dung công tử cả kinh, có chút bồi hồi, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn nhìn mặt Đoạn Ảnh, đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt sưng một mảng, căn bản không thấy rõ đôi mắt, cái mũi, nhịn không được muốn ôm bụng cười to.
Đầu heo béo chết tiệt này, cũng có hôm nay, ha ha, lúc này đoán chừng ngay cả mẹ nàng ta - đế sư đại nhân đều không nhận ra nàng ta đi!
Nhìn đến ánh mắt dò hỏi của Vãn Dung, Cố Khinh Hàn rút suy nghĩ về, gật gật đầu với hắn, ý bảo hắn không phải sợ.
Rồi sau đó, Vãn Dung công tử tại hộ vệ tấn công lại, đứng dậy, Cố Khinh Hàn cũng theo đuôi ở phía sau người Vãn Dung đứng dậy.
Thuyền này cũng không lớn, nếu muốn lục soát, liếc mắt một cái sẽ nhìn được, còn không bằng tự giác một chút, tự mình đứng ra thì tốt rồi!
Đoạn Ảnh vừa thấy là Vãn Dung công tử bạch y phiêu phiêu, ôn tồn lễ độ, không khỏi sửng sốt, thiếu chút nữa quên đi đau đớn của mình.
"Vãn Dung gặp qua Đoạn tiểu thư, gặp qua vị công tử này!"
"Vãn Dung, ngươi tránh ở nơi đó làm cái gì, người phía sau ngươi là ai?"
Vãn Dung đạm đạm cười, không chút hoang mang trả lời: "Vãn Dung xưa nay thích đàn, vẫn luôn muốn tìm người luận bàn kỹ nghệ gảy đàn, thời điểm ở sương phòng, nghe được một trận tiếng đàn tuyệt vời, cầm lòng không đặng đã bị hấp dẫn lại đây."
"Sau khi lại đây, nhìn vị công tử này gảy đàn đến xuất thần, không dám quấy rầy, sau lại, Lục tiểu thư tới.. Vãn Dung càng là không dám quấy rầy, vì thế đã tránh ở phía sau màn lụa. Vốn định chờ sau khi việc này kết thúc, đi ra, ai ngờ.."
Thanh âm Vãn Dung công tử giống như gió xuân tháng ba thổi qua, mang đến cho người ta sảng khoái nhè nhẹ. Thanh âm ôn nhuận dễ nghe kia, làm người ta không nhịn được ngắt lời.
Mà bản thân hắn lớn lên rất đẹp, tính tình lại tốt, mọi người đối với hắn đều có một chút hảo cảm, càng là sẽ không làm khó xử hắn.
Huống chi, kỹ năng gảy đàn của Vãn Dung công tử, vốn là vô song, người toàn bộ đế đô đều biết. Cho dù không biết, thế nhưng ngày đó bắt đêm đầu, Vãn Dung công tử một khúc nhạc vang danh thiên hạ, ai mà không biết, ai mà không hiểu, hắn có thể bị tiếng đàn hấp dẫn lại đây cũng sẽ không kỳ lạ!
"Người phía sau kia là ai, ngẩng đầu lên, cho lão tử nhìn xem!"
Vãn Dung công tử, chớp mắt trong lòng khẩn trương, đang muốn châm chước mở miệng.
Ánh mắt Vệ Thanh Dương nháy nháy, sớm hơn hắn một bước, lên tiếng: "Ngươi bị thương nặng như vậy, không cần đi băng bó một chút trước sao?"
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, chính phu đại nhân của y, lần đầu tiên chính thức nói chuyện cùng y, hơn nữa vẫn là lời nói quan tâm y.
Đột nhiên, trái tim không ngừng nhảy thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
Cả người như bay lên mây, vết thương trên người dường như khôi phục trong giây lát, một chút cảm giác đau đớn đều không có.
Cố Khinh Hàn, cầm một cái khay, cúi đầu nhìn trộm, nhìn thấy Đoạn Ảnh chảy nước dãi ròng ròng xuống dưới, ánh mắt mơ hồ, vừa nhìn đã biết đang ảo tưởng chuyện không có khả năng xảy ra.
Không nhịn được, trong lòng xem thường nàng ta ngàn vạn lần, đệch, quả thật mất hết mặt mũi nữ nhân!
Vệ Thanh Dương nhìn bộ dáng Đoạn Ảnh, trên mặt vốn là bình tĩnh không gợn sóng, cũng xẹt qua một mạt khinh thường, chán ghét.
Chịu đựng không vui trong lòng, lại lần nữa nói: "Ta muốn cùng vị Vãn Dung công tử này, đơn độc tâm sự, có thể chứ?"
Đoạn Ảnh không có phản ứng, vẫn đắm chìm trong thế giới của nàng ta như cũ, Nhị Cẩu Tử sợ Vệ Thanh Dương không vui, vội vàng dùng tay chọc chọc nàng ta, chọc nàng ta tỉnh lại.
"Ngươi làm gì, quấy rầy mộng đẹp của lão tử, lão tử cho ngươi đẹp mặt!"
Nhị Cẩu Tử, sợ Vệ Thanh Dương tức giận, ánh mắt không dám nhìn về phía hắn, vội vàng quay sang một bên, ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở nói: "Chính phu đại nhân, nói, muốn nói chuyện phiếm cùng Vãn Dung công tử, hỏi ngài, có thể hay không?"
Đoạn Ảnh chỉ mới nghe được chính phu đại nhân, thân mình chính là chấn động. Chờ sau khi y nghe xong toàn bộ câu nói, không nhịn được lấy lòng nhìn Vệ Thanh Dương: "Đương nhiên là có thể, chỉ cần là ngươi muốn, cho dù là ngôi sao trên trời, ta cũng sẽ hái xuống vì ngươi!" Vệ Thanh Dương, dường như không có nghe được Đoạn Ảnh nói, gót sen nhẹ nhàng đi, đi đến bên cạnh Vãn Dung công tử, khẽ mở khóe môi: "Vào trong phòng ta, chúng ta nói về kỹ thuật gảy đàn được không?"
"Rất vinh hạnh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.