Chương trước
Chương sau
Phía sau bình phong, Vãn Dung công tử không ngừng chà sát thân thể của mình, một lần lại một lần, từng vòng từng vòng, bất cứ góc nào đều không bỏ qua.
Đồng Nhi đứng ở một bên không nhịn được mở miệng: "Công tử, ngài tắm đã thật sự sạch sẽ, đều tắm đến lần thứ ba, ngài đừng lau nữa được không? Nhìn da thịt ngài đều chà sát đỏ lên rồi!"
Vãn Dung công tử không nói gì, cầm giẻ lau như cũ, lau trên người, đặc biệt là nơi Đoạn Ảnh từng chạm qua.
Ba lần sao, nhưng tại sao y vẫn cảm thấy trên người mình thật bẩn, thật bẩn, bẩn đến chính mình đều không chịu nổi, hơn nữa, khóe miệng còn lưu lại mùi rượu của nàng ta.
Nghĩ đến còn có mùi rượu của nàng ta, Vãn Dung công tử không khỏi chà sát càng mạnh.
Đồng Nhi cũng không nhìn được nữa, giằng lấy giẻ lau trên tay hắn, ném ra ngoài, rồi sau đó ấm áp nói: "Công tử, chúng ta không tắm nữa được không? Chúng ta đi ngủ một giấc, ngủ một giấc xong, coi như chuyện gì cũng chưa có!"
"Công tử, tiểu thư lúc trước chúng ta cứu đâu, làm sao lại không có nhìn thấy nàng?"
Vãn Dung vốn dĩ còn đang trong tình trạng tự bế chợt nghe đến vị tiểu thư kia, nâng ánh mắt hơi có chút mê mang lên nhìn về phía Đồng Nhi.
"Chính là vị tiểu thư công tử mới cứu về kia nha!"
Trong lòng chấn động, đúng vậy, vị tiểu thư kia còn ở trong ngăn tủ đây, y làm sao lại quên mất!
Vội vàng bảo Đồng Nhi hầu hạ y thay quần áo, trang điểm sơ qua một chút, mở khóa ngoài ngăn tủ nhốt Cố Khinh Hàn ra.
Một tay đỡ Cố Khinh Hàn lên trên giường: "Thật xin lỗi, Vãn Dung thật xin lỗi ngài, khóa ngài ở bên trong lâu như vậy!"
Suy yếu lắc lắc đầu, ý bảo không sao!
Vãn Dung công tử cũng là nhấp môi không nói.
Chỉ là cầm một ít thức ăn, từng miếng từng miếng đút cho Cố Khinh Hàn ăn hết.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút quỷ dị.
Đồng Nhi có chút không nhìn được, phiền muộn mà gợi ra đề tài.
"Chúng ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?"
"Cố Khinh Hàn!"
Vãn Dung công tử đọc lại ba chữ này ở trong lòng.
Cố Khinh Hàn, tên này, thật là dễ nghe! Có điều, đế đô có gia đình họ Cố giàu có sao? Hình như không có đi, dòng họ Cố này cũng ít đến đáng thương.
Đồng Nhi cũng mặc kệ, trực tiếp hỏi ra: "Vậy ngươi là người ở nơi nào đâu? Làm sao lại bị bắt tới nơi này?"
Nữ nhân này, kỳ thật rất kỳ lạ a, ăn mặc rách tung toé, lại là trang phục hạ nhân, nhưng lại sẽ không khiến người ta xem thường nàng, trên người nàng có một cỗ quý khí, còn có một cỗ khí phách nhàn nhạt, mặc dù nàng đã mạnh mẽ áp chế, mặc dù quần áo của nàng tả tơi, vẫn làm người ta cảm thấy tự ti như cũ. Dường như, nàng vốn phải nên đứng ở thiên địa tối cao, nhìn xuống bọn họ.
"Ta là từ nơi khác tới, ở một cái động đen, một chân dẫm vào khoảng không, rơi xuống dưới, sau khi tỉnh lại đã ở thuyền hoa!"
Thanh âm Cố Khinh Hàn rất suy yếu, Đồng Nhi còn muốn hỏi một chút nữa, Vãn Dung công tử vội vàng ngăn cản, đau lòng nhìn Cố Khinh Hàn.
Lúc này, Đồng Nhi có chút mờ mịt, công tử nhà hắn, làm sao lại để bụng vị tiểu thư này như vậy? Ánh mắt nhìn nàng, lại là chứa đầy nhu tình như vậy, đây.. Chẳng lẽ công tử thích nàng?
Không thể nào đi?
Bao nhiêu vương công quý tộc, bao nhiêu thương nhân phú hộ, công tử đều chướng mắt, những người đó, cũng không thiếu những thiếu nữ tử trẻ tuổi tài mạo song toàn, chọn bừa một người, gia thế cũng lớn hơn so với nàng!
Đừng tưởng rằng y không đọc nhiều sách, không đi được nhiều nơi, y ít nhất còn biết, ở đế đô, căn bản là không có gia đình họ Cố giàu có, cho dù là toàn bộ Lưu quốc, chỉ sợ cũng không có đi?
Đôi mắt tà liếc Cố Khinh Hàn, nhìn chằm chằm nàng như đề phòng trộm cướp.
Chắc không phải là nàng dùng cái mưu kế gì, cướp mất tim của công tử đi?
Vãn Dung nhìn thân thể suy yếu của Cố Khinh Hàn, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu, áy náy nhìn về phía Cố Khinh Hàn: "Thật xin lỗi, Vãn Dung vô dụng, không dám đi mời đại phu, chỉ có thể để Cố tiểu thư tự mình bình phục!"
Cố Khinh Hàn lắc đầu, ý bảo không sao!
Cô đương nhiên cũng biết Vãn Dung công tử khó xử, nếu như bị người ta phát hiện trên thuyền còn có nữ nhân khác, còn không náo loạn ra một đống tình huống. Huống hồ, thương thế của cô đều là nội thương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tốt được!
Khóe miệng Vãn Dung công tử tràn ra một mạt mỉm cười, bỏ thuốc xuống, đỡ Cố Khinh Hàn nằm xuống, dịch dịch góc chăn giúp nàng, động tác ôn nhu kia, khóe môi mỉm cười kia, Đồng Nhi nhìn đến mức đôi mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng mà nhìn công tử nhà mình.
"Thân thể Cố tiểu thư không thoải mái, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu có chuyện gì, kêu một tiếng, Vãn Dung lập tức sẽ đến!"
Cố Khinh Hàn gật gật đầu, cô thật sự quá mệt mỏi, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ một lát sau đã ngủ say như chết.
Vãn Dung công tử cùng theo Đồng Nhi rời khỏi sương phòng, đi ra ngoài sảnh.
Đồng Nhi vừa muốn mở miệng, Vãn Dung công tử vội vàng ngăn cản: "Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến nàng!"
"Công tử, nàng là ai? Các người quen biết sao? Nàng là người trong lòng của người có phải hay không?"
Mặt Vãn Dung công tử đỏ lên, oán trách nhìn thoáng qua Đồng Nhi: "Nói bừa cái gì đấy! Không phải đâu!" Tuy rằng nói chuyện, ánh mắt lại nhìn hướng sương phòng Cố Khinh Hàn, khóe miệng, một mạt gợi lên một mạt ý cười ấm áp.
Đồng Nhi cười hắc hắc, hiểu ý nhìn công tử nhà mình, vẻ mặt cười đến nỗi gian xảo.
"Công tử, người quen biết nàng lúc nào?"
"Ngươi còn nhớ rõ, đêm đầu ngày đó, lấy văn chương để bắt được đêm đầu sao? Chính là vị tiểu thư này thắng được!"
"Ai nha, thì ra là nàng nha, vậy nàng cũng tài hoa hơn người giống như công tử sao?"
Nghĩ đến tình hình buổi tối ngày đó, Vãn Dung công tử cười ấm áp.
"Công tử, có cần ta giúp người hỏi một chút xem trong nhà nàng còn có những người nào, nhà ở nơi nào hay không? Có hảo cảm với công tử hay không?"
Mặt Vãn Dung đỏ bừng.
Quay đầu sang một bên, đôi tay cầm quần áo trên người mình, không ngừng vò, đến tận khi vò nhăn quần áo thành một đoàn, nhăn dúm dó.
"Đồng Nhi càng ngày càng càn quấy, ngươi đừng dọa người ta sợ!"
Đồng Nhi tiến đến trước mặt Vãn Dung công tử, nói với đôi mắt phiêu lóe của hắn: "Công tử, chẳng lẽ, người không hề muốn biết, nàng đã nạp phu hay chưa?"
Nghe vậy, đôi tay đang vò quần áo của Vãn Dung công tử dừng một cái, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đúng vậy, nàng lớn lên xinh đẹp, lại có tài hoa, trong nhà chắc là nạp rất nhiều phu lang đi!
Mà y chỉ là một tiểu quan thanh lâu, thân phận thấp kém, nàng sẽ nhìn trúng y sao?
Không nhịn được nhìn qua hướng sương phòng, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy vực.
"Công tử, ngài cũng đừng tự coi nhẹ mình, toàn bộ đế đô ai không biết người tài hoa hơn người, thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông, người lại thiện lương, lại ôn tồn lễ độ, hơn nữa nha, lại có một dung mạo làm người ghen ghét đến chết, các nàng đều ước gì nhanh cưới ngài về nhà đây, sao có thể sẽ đánh giá thấp ngài đâu?"
Vừa nghe được Đồng Nhi nói như vậy, trái tim khẩn trương của Vãn Dung công tử thả lỏng một chút, vò quần áo cũng nhẹ hơn.
"Đồng Nhi, lần trước, bộ khoác lụa nhuyễn yên (trong suốt, mềm mỏng) Lăng thượng thư đưa kia vẫn còn sao?"
"A, công tử không phải đã nói bộ quần áo kia quá quý báu, mặc nó vào, sẽ trêu chọc rất nhiều thị phi, cho nên ngài đều sẽ không mặc sao?"
"Bộ quần áo kia đẹp!"
A.. Miệng Đồng Nhi há thành hình chữ O, không thể tưởng tượng nhìn bóng dáng công tử nhà mình đi xa.
Công tử nói bộ quần áo đó đẹp? Y cũng biết bộ quần áo kia đẹp a.
Nhớ trước đây, Lăng thượng thư để có được hảo cảm của công tử, tặng một bộ khoác lụa nhuyễn yên, sau khi bộ khoác lụa nhuyễn yên đưa lại đây, toàn bộ Quần Phương Quán đều sôi trào.
Lụa nhuyễn yên a, đó chính là chỉ có phi tử tam phẩm trở lên trong hậu cung mới có tư cách mặc a.
Hơn nữa lụa nhuyễn yên, sản lượng một năm cũng không được bao nhiêu, nhiều nhất cũng không đủ làm năm bộ. Lăng thượng thư thế mà có bản lĩnh làm cho công tử một bộ.
Y còn nhớ rõ, lúc ấy ánh mắt tất cả mọi người phát sáng nhìn chằm chằm bộ khoác lụa nhuyễn yên này, bao gồm y cũng sợ ngây người.
Mọi người đều nói công tử thử mặc một chút, nhưng mà công tử cũng không thèm nhìn tới hay liếc mắt một cái, chỉ ném xuống một câu, quần áo này quá quý báu, mặc nó vào, sẽ trêu chọc thị phi không cần thiết.
Vì thế, nhiều năm như vậy, bộ quần áo này vẫn luôn để ở đáy hòm, chưa bao giờ động đến.
Y vô số thời điểm lấy quần áo, đều không nhịn được sờ lụa nhuyễn yên một cái, tưởng tượng công tử một ngày nào đó mặc nó vào, sẽ là lóa mắt cỡ nào.
Hiện tại, công tử, thế mà nói muốn mặc lụa nhuyễn yên.
Y vừa vui vẻ, vừa bàng hoàng. Công tử cuối cùng đã tìm được người trong lòng, nhưng mà hai người các nàng có thể ở bên nhau sao?
Không nhịn được vì nhà mình công tử lo lắng một trận.
Bên kia, Lục Lao Tô sau khi trở về, càng nghĩ càng tức giận, đầu heo béo chết tiệt kia thế mà dám lấy nhiều địch ít mà đánh y.
Nếu y không đòi lại lần ăn thiệt này, mặt mũi này, y sẽ không phải Lục Lao Tô.
"Bịch" một tiếng, đứng lên, nhìn phương hướng thuyền hoa, cắn chặt răng.
Đệch, ngươi cho rằng là nữ nhi của đế sư, bạn của tam hoàng nữ, y sẽ không làm gì được nàng ta sao?
Tam hoàng nữ cũng quen biết y được không?
Nếu không thể đoạt người trước mặt mọi người, vậy ta làm trong tối còn không được sao?
Cho dù xảy ra chuyện gì, mất người nào, ngươi không có chứng cứ, đế sư cùng tam hoàng nữ cũng không làm gì được!
Lục Lao Tô cười hắc hắc. Âm thầm khen chính mình thông minh.
Nghĩ như vậy, vội vàng gọi một tiểu thị, tìm một bộ trang phục hạ nhân, lại mang theo mấy hộ vệ, cũng giả thành hạ nhân, mua người trên thuyền hoa của Đoạn Ảnh, trực tiếp trà trộn vào thuyền hoa của Đoạn Ảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.