Nơi đó, nơi đó thế mà treo ngang tám quan quan tài khổng lồ bằng đồng.
Những quan tài khổng lồ này toàn thân đen nhánh, mỗi một quan tài đều dùng xích sắt lớn bằng miệng chén buộc lại, phập phềnh ở không trung.
Trên xích sắt kia khắc dày đặc phù văn mật, chẳng qua những phù văn này đều nhạt, ảm đạm không có ánh sáng, một tầng khí đen lượn lờ ở trên phù văn, không ngừng ăn mòn phù văn.
Đáng sợ nhất chính là trên nắp tám quan tài khổng lồ kia, "bịch" "bịch" "bịch" không ngừng rung lắc phá quan tài muốn ra.
Khiến Cố Khinh Hàn các cô nhìn đến nỗi tim đập từng trận.
Bởi vì cứ mỗi một cái quan tài khổng lồ nảy lên, bên trong quan tài sẽ tỏa ra từng luồng khí đen, khí đen âm trầm khủng bố này, vừa nhìn đã biết không phải cái thứ tốt gì!
Quan tài khổng lồ còn đang không ngừng nảy lên, lung lay rung lắc càng ngày càng mạnh, hơn nữa phù văn trên xích sắt lại càng ngày càng yếu, mơ hồ có xu hướng bị màu đen thay thế.
Thậm chí có rất nhiều lần, Cố Khinh Hàn đều cho rằng, sinh vật trong quan tài sắp phá quan tài mà ra, xuất thế ngang trời.
Âm khí nơi này, hạ xuống điểm thấp nhất.
Đáy động không có gió, nhưng các cô lại cảm thấy từng trận gió âm u. Đệch, Lộ Dật Hiên này, thật sự mẹ nó làm việc không đáng tin cậy, thế mà thật sự đưa các cô tới nơi âm khí thét gào, mồ mả khắp nơi, cô đáng lẽ không nên tin tưởng nàng!
Cố Khinh Hàn trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781234/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.