Chương trước
Chương sau
Vệ Thanh Dương bất động, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Ngay tại thời điểm Phong lão đầu sắp không thể nhẫn nại nữa.
Vệ Thanh Dương, mới khẽ mở môi mỏng, bình tĩnh phun ra một câu: "Tiền bối sửa thì sửa, không muốn sửa, thì thôi, vãn bối sẽ không cưỡng cầu!"
Câu này không mang theo một chút cảm tình, không chỉ có làm Cố Khinh Hàn ngẩn ra, cũng làm Phong lão đầu ngơ ngẩn.
Ngọc phượng hoàng, chính là huyền ngọc thượng cổ, người người đều muốn có được, tiểu tử này, dĩ nhiên không hiếm lạ.
Mệt lão còn muốn mượn cơ, kiếm thêm một ít rượu ngon đâu!
Xem ra, dường như muốn từ trên người tiểu tử đầu gỗ này có được chỗ tốt, là khả năng không lớn.
"Thôi thôi, tiểu lão đầu cũng không muốn làm khó dễ ngươi! Như vậy đi, lão đầu ta đây, mỗi ngày ngây ngốc tại nơi này, cũng rất cô đơn, đã lâu không có người kể chuyện xưa cho ta nghe, không bằng, ngươi liền kể chuyện xưa cho ta nghe đi, chỉ cần câu chuyện này có thể cảm động được ta, ta liền đáp ứng thay ngươi sửa lại khối ngọc bội kia, như thế nào?"
Không lên tiếng, Vệ Thanh Dương, vẫn là lẳng lặng đứng ở nơi đó, yên lặng không nói.
Cố Khinh Hàn nghi hoặc một trận, hắn không phải rất muốn khối ngọc bội này sao, như thế nào hiện giờ lại khinh thường như thế?
Đi qua, cúi đầu xuống dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Không nói, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, tháo xuống mặc cầm (cây đàn màu đen) trên lưng.
Đi vào trong đình viện hóng gió, đem mặc cầm đặt lên bàn, ống tay áo hơi hơi phất một cái, ngồi xuống.
Mười ngón thanh thúy đặt ở trên dây đàn.
Con ngươi nhìn phương xa, suy tư một chút, đầu ngón tay oánh bạch "tranh" một tiếng, một tiếng đàn thanh quỳ du dương từ Hồn viện truyền đi ra ngoài.
Chỉ là vài tiếng thử âm, liền khiến cho bộ dáng lười biếng tản mạn của Phong lão đầu nghiêm túc lên.
Con ngươi nhìn chằm chằm nam tử một bộ áo xanh trên đình hóng gió kia.
Vệ Thanh Dương tựa hồ lẳng lặng nhìn về phía gian nhà ở xa, lại hoặc là xuyên qua dãy nhà kia, nhìn ra xa xứ, thậm chí, hướng về nơi xa xăm hơn.
Đôi mắt hắc diệu thạch kia, không hề có tiêu cự, chỉ là lẳng lặng nhìn nơi xa.
Ngón tay nhẹ nhàng gảy, một tiếng đàn réo rắt du dương, thấp thấp nỉ non lên, như suối từ trong hang núi sâu uốn lượn mà đến, chậm rãi chảy xuôi.
Giống như gió xuân xanh lướt qua đồng ruộng, như mưa măng lạc xác rừng trúc, mang theo nhàn nhạt ấm áp.
Tiếng đàn nhẹ nhàng thư thả yên bình, tràn ngập tình yêu nồng đậm. Giống như đặt mình trong ôm ấp của mẫu thân, được người ấm áp che chở.
Dần dần thanh âm tiếng đàn cao lên, như tinh linh khiêu vũ ở vũ động thảo nguyên, lại mang theo một trận nghịch ngợm, cùng với được mọi người phủng trong lòng bàn tay mà sủng.
Mọi người không khỏi một trận hoảng hốt, phảng phất như đặt mình ở trong đó, ở nơi đó, bọn họ vô ưu vô lự, ở nơi đó, bọn họ có thể vui vẻ tận tình khiêu vũ, ở nơi đó, bọn họ không có phiền não, có chỉ là vui sướng, sung sướng. Đủ loại ấm áp bao vây trong đó, làm mọi người không khỏi giương khóe môi lên.
Đột nhiên tiếng đàn tăng vọt lên, mang theo sóng dữ ngập trời bi phẫn cùng đau thương, hơi ấm trong tay dần bị tước đoạt từng tấc một từng tấc một.
Tiếng đàn uyển chuyển kia, đau thương u sầu kia, làm đáy lòng mọi người theo đó thắt chặt, nhịn không được vì người đánh đàn kia đau lòng.
Bọn họ dường như có cảm giác từ trên mây ngã xuống địa ngục, ngẩng lên trời cao thương cảm rống to, theo tiếng đàn trầm thấp mà khó chịu, như thể từ trên mây ngã xuống địa ngục.
Dần dần, tiếng đàn trầm thấp ai oán, như kêu như khóc, giống một cô nhi bất hạnh lưu lạc đang kể ra cực khổ tao ngộ của chính mình. Cô đơn, bất lực, bàng hoàng, sợ hãi, khủng hoảng..
Lại phảng phất đặt mình trong địa ngục. Quanh mình toàn là hắc ám, nhìn không tới một chút ánh sáng.
Hắn cô đơn, bất lực, bàng hoàng, sợ hãi, khủng hoảng. Không có một người để tâm sự, không có một người có thể cho hắn ánh sáng.
Chỉ có thể chịu đựng vết thương đau xót chồng chất, một mình liếm vết thương, từ đây thế giới một mảnh hắc ám.
Tiếng đàn ai oán, ưu thương kia, làm người nhịn không được muốn rơi lệ, muốn chữa lành đau thương trên người hắn.
Khúc ưu thương kia, phảng phất đang kể ra một câu lại một câu chuyện xưa.
Tiếng đàn kia toàn là đau thương, đau thương đến khắp không trung đều bao trùm bóng tối âm u.
Cố Khinh Hàn liền lẳng lặng nhìn nam tử đánh đàn kia như vậy.
Không buồn không vui, ánh mắt tan rã, không hề có tiêu cự nhìn nơi xa, khóe môi mím lại, sắc mặt thanh lãnh, nhìn không ra cảm xúc.
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất động thổi qua, từng trận thổi bay góc áo hắn.
Rõ ràng là một người chân chân thật thật tồn tại, lại vô cớ làm người ta có cảm giác, đó không phải là người phàm tục, gió thổi qua có thể đem hắn biến mất trên bầu trời hay không?
Rõ ràng là một người gần như vậy, cô lại nắm không được, tới gần không được, chạm không được!
Rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì, mới có cảm thụ ai đỗng, bi thương, giận dữ như vậy?
Lại là chuyện gì, làm thay đổi toàn bộ tính cáchcủa hắn?
Chính là do nguyên thân làm ra những chuyện đó với hắn?
Đều nói, tiếng đàn có thể nghe ra chỗ bí mật sâu nhất đáy lòng của một người.
Một người nhu nhược như vậy, thật làm người đau đến thấu tim. Hắn đã trải qua bao nhiêu cực khổ, mới có thể biến thành không buồn không vui như hiện tại, tâm thái cô phương tự thưởng. (tự mình thưởng thức, gặm nhấm mọi việc)
Tiếng đàn kia, làm người nghe xong không khỏi động lòng trắc ẩn, không khỏi muốn đem hắn ôm vào trong lòng, nâng niu chiều chuộng.
Sau một lúc lâu, Phong lão đầu mới lau một phen nước mắt, khóc không thành tiếng.
"Cảm động, quá cảm động! Tuy rằng ngươi một từ cũng chưa nói, nhưng lão đầu ta nghe được chuyện xưa trong tiếng đàn của ngươi. Tiểu tử, cuộc đời ngươi rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể.."
Vệ Thanh Dương quay người, chỉ là đứng thẳng không nói, trên mặt lãnh sơn kia dường như không một chút dao động, nhưng mẫn cảm như Cố Khinh Hàn, vẫn là nhìn ra lông mày hắn nảy nảy, một mạt bi thương phủ qua.
Đáy lòng hắn, hẳn là rất đau đi..
"Tiểu tử, nghe chuyện xưa này của ngươi, khối ngọc bội này, tiểu lão đầu ta quyết định sửa lại rồi, ngươi một tháng sau lại đây lấy, tiểu lão đầu ta sửa lại hoàn hảo vô khuyết cho ngươi!"
"Đa tạ tiền bối!" Vệ Thanh Dương thi lễ với Phong lão đầu.
"Không cần khách khí, lấy rượu ngon của người, giúp người giải trừ tai họa!"
Đau lòng nhìn nhìn Vệ Thanh Dương, xoay người nhìn Cố Khinh Hàn cùng Cổ công công.
Mở ra nắp bình, ừng ực một tiếng, nuốt một ngụm lớn, khó được đứng đắn nói một câu: "Mặc kệ tiểu tử này là gì của ngươi, cũng mặc kệ các ngươi trước kia đã xảy ra chuyện gì? Về sau, đối với hắn tốt một chút đi, đứa nhỏ này, là người đáng thương!"
Cố Khinh Hàn gật gật đầu, ánh mắt nhu nhu nhìn về phía Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương có chút né tránh, đem con ngươi đảo qua một bên.
Cổ công công ở phía sau hừ một tiếng, Vệ quý quân vào cung nhiều năm, như thế nào liền không thấy hắn đối với bệ hạ tốt một chút, chủ động một chút đâu?
"Tiền bối yên tâm, vãn bối biết phải làm như thế nào, khối ngọc bội lưu ly này, một tháng sau, vãn bối tự nhiên tới lấy!"
Đem ngọc bội đưa cho Phong lão đầu, nói lời tạm biệt, đáp ứng sau khi trở về sẽ phái người đem rượu đưa lại đây, liền mang theo Cổ công công cùng Vệ Thanh Dương rời đi.
Nhìn bóng dáng Cố Khinh Hàn rời đi.
Phong lão đầu lẩm bẩm tự nói, phượng tinh giáng lâm, chỉ sợ thiên hạ này lại phải thay đổi, một hồi tinh phong huyết vũ, địa ngục nhân gian lại đến, phượng tinh này, có thể giống như nữ đế khai quốc, lấy năng lực chính mình bình định thiên hạ sao?
Từ từ than một tiếng, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt."
(Đời người, nếu có chuyện gì nên vui thì cứ thoải mái mà vui, đừng để cho mọi thứ trôi qua một cách nhạt nhòa, vô vị)
Cuộc đời quá ngắn, vẫn là tận hưởng lạc thú trước mắt mới tốt a!
Rời đi Hồn viện, ba người một đường hướng về phía đông mà đi.
Cố Khinh Hàn ngẩng đầu mắt nhìn không trung, liền sắp vào đêm rồi.
"Đói bụng sao?" nhìn về phía Vệ Thanh Dương cùng sóng vai mà đi.
Cùng trong tưởng tượng giống nhau, Vệ Thanh Dương chỉ là hơi hơi lắc lắc đầu: "Còn tốt."
Nhìn Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh, lưng đeo mặc cầm, nam tử này, tựa hồ từ lúc bắt đầu, nói cũng không nhiều lắm, ngươi hỏi một câu, hắn trả lời một câu, cũng sẽ không chủ động cùng ngươi nói chuyện.
"Nơi này hẳn là cách chợ cũng không xa, lại cố một chút, một lát chúng ta đi tửu lầu ăn!"
Cổ công công khom người lấy lòng nhìn về phía Cố Khinh Hàn, vẻ mặt cười nịnh nọt: "Chủ tử, ngài có mệt hay không? Nếu không, lão nô thi triển khinh công vào trong thành mượn cỗ xe ngựa cho ngài!"
"Không cần!"
Nhìn nhìn chung quanh, nhíu mày.
"Có phải chúng ta vừa mới đi qua nơi này hay không?"
Nghe vậy, Cổ công công cẩn thận quan sát, không nhìn còn tốt, giờ vừa nhìn, tim hắn liền hụt mất mấy nhịp.
Đúng vậy, nơi này bọn họ hình như đã đi qua vài lần, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn đều ở chỗ này đi qua đi lại sao?
Hắn liền nói, đều đi lâu như vậy rồi, sao có thể còn chưa ra khỏi khu rừng này.
Thì ra là bị người bày trận pháp.
"Cổ Đồng An, ngươi biết phá trận sao?"
"Lão nô không phải thật am hiểu, nhưng còn có thể thử một chút!"
Nhìn kỹ cảnh sắc quanh mình, càng xem, lông mày nhăn đến càng sâu.
Đáy mắt nghi hoặc kia cũng càng ngày càng dày đặc.
"Chủ tử, người bày trận này tạo nghệ đặc biệt cao, không phải người bình thường có thể bày ra!"
"A, chúng ta lần này, gặp phải đối thủ!"
Cố Khinh cười lạnh, tai nghe tám hướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.