"Nếu những người này, chỉ cần cho bọn họ cùng phu lang một ngày ba bữa cơm, bọn họ bèn có thể dụng tâm làm việc. Vậy, bá tánh trong thành ngoài thành có sản phẩm công nghệ thủ công cho bọn họ làm hay không? Làm được, lại bán cho những nơi nổi danh, hoặc các quốc gia khác."
"Ý của bệ hạ là?"
"Tìm lao động chân tay, tìm cái loại hình kỹ thuật lao động thủ công, để nam nhân nhàn rỗi ở nhà có thể làm chút việc linh hoạt, kiếm chút ngân lượng, còn về nữ nhân, nơi nào thiếu cu li, bèn đưa đến nơi đó. Hoặc là, phụ trách đến các nơi tiêu thụ những sản phẩm công nghệ thủ công đó."
Cách bệ hạ nói chuyện gần đây, y làm sao lại nghe không hiểu lắm, những từ ngữ chưa bao giờ nghe qua đó, bệ hạ là ở nơi nào học được? Lạ, thật lạ!
"Lời này là nói như thế không sai, nhưng mà Lưu quốc chúng ta đâu có nghề lao động tay chân cho bọn hắn làm. Đừng nói nam nhân, ngay cả nữ nhân thanh tráng muốn tìm một việc làm mưu kế sinh nhai đều khó a."
"Cái này đế sư không cần lo lắng, qua mấy ngày, trẫm sẽ cho ngươi một kinh hỉ." Cố Khinh Hàn cười cười, vuốt cằm, không có việc? Tự mình nghĩ ra không được sao? Cô ở hiện đại tốt xấu gì cũng là một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng a, nếu là ở cổ đại để con dân của mình chết đói, việc này nói ra ngoài, cũng quá mất mặt đi.
Đế sư nhìn Cố Khinh Hàn cười đến tặc gian, vô cớ, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781177/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.