Hai đạo thân ảnh một vàng một trắng bước chậm trên con đường ngoằn nghoèo, câu được câu không nói chuyện với nhau.
"Lâu nay nghe nói Lưu quốc phồn vinh hưng thịnh, sản vật dồi dào, quả nhiên danh bất hư truyền, mấy ngày nay Vân Lãng một đường đi tới, lọt vào trong tầm mắt kỳ sơn tú thủy (sông núi đẹp đẽ, kỳ lạ),bá tánh yên vui."
"Vân vương quá khen. Trước một đoạn thời gian, Lưu quốc ta đã gặp nạn châu chấu, lại gặp thủy tai, bá tánh đến nay còn đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, không coi là yên vui."
"Ha hả, nữ hoàng khiêm tốn rồi, thiên tai không phải con người có thể điều khiển được. Lại không có một quốc gia nào có thể như nữ hoàng bệ hạ nghĩ ra kỳ tư diệu tưởng bậc này, trước tiên thu hoạch cây nông nghiệp, bằng danh nghĩa từ thiện, truyền bá quyên góp, lại trong một ngày ba bữa cơm cùng đối xử tử tế với người nhà làm điều kiện, đưa bá tánh tráng niên vào khu vực sông Nguyên làm lao công miễn phí, đã tiết kiệm được phần lớn tài lực, lại an bài thích đáng chỗ ở lưu dân."
Hơi hơi mỉm cười, cô biết ngay, những việc này đều không thể gạt được Vân vương đường xa mà đến. Cùng với thổi phồng quốc gia của mình lợi hại, chi bằng trực tiếp bộc lộ nhược điểm ra tới, ít nhất còn có thể làm Bùi quốc nhìn không thấui quốc lực Lưu quốc. Rốt cuộc Lưu quốc hiện tại cũng là thời buổi rối loạn, thật sự không chịu nổi chiến loạn.
"Hơn nữa, bệ hạ còn có mấy trợ thủ đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781169/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.