"Không cần, vẫn là.." Nên tự xưng cái gì đây? Trẫm? Cô? Cô vương? Quả nhân? Quả vương? Thôi, đành dùng "trẫm" đi!
"Vẫn là trẫm tự mình đi một chuyến!" Liếc mắt về phía Cổ công công, không có phản ứng, xem ra mình đoán đúng rồi!
"Vâng, nô tài cẩn tuân chỉ lệnh!"
Mắt nhìn mỹ thực trên bàn, thở dài một hơi, ăn một bữa cơm dễ dàng sao? Haizz..
Sải bước lên long liễn xa hoa mười sáu người nâng. Một mạch đi tới Lạc Vũ Cư.
"Bệ hạ, hiện tại thời tiết mùa hè nóng bức, lão nô quạt quạt gió cho ngài, như vậy ngài sẽ không bị cảm nắng. Bậy bậy bậy, bệ hạ là thiên tử, sao có thể sẽ bị cảm nắng, xem nô tài mở miệng này, bệ hạ nhất định sẽ sống thiên thu muôn đời, cùng thiên cùng thọ!"
"Được rồi, thiếu vuốt mông ngựa, long liễn này cao như vậy, ngươi quạt cũng không quạt đến, không cần đâu!" Cố Khinh Hàn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Cổ công công này, cần phải khẩn trương như vậy sao? Lại nói, nguyên chủ nếu không tốt lành gì cũng là do bị Cổ công công làm ra thói quen xấu.
"Vâng vâng vâng, xem lão nô, đều quên mất chuyện này!"
Cổ công công cầm cây quạt, nhìn về phía ngự liễn một cái, ngự liễn còn cao hơn cả y, dù kiễng mũi chân cũng với không tới, y làm sao lại không phát hiện đâu, chẳng lẽ y thật sự già rồi sao, ngay cả điểm này cũng không có chú ý tới.
Ngự liễn còn đang không ngừng đi về trước. Cổ công công lùi về sau vài bước, ném cây quạt trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-tuyet-sac-cua-nu-hoang-be-ha/781144/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.