Đêm xuống, như một thói quen Y vẫn thức chờ hắn đến. Chờ rất lâu đến khi Tường Lam lên tiếng.
- Tường Lam: Nương Nương, hôm nay Hoàng Thượng đến Phụng Mai Cung.
- Y: Phải rồi, ta quên mất hôm nay người sẽ không đến.
- Tường Lam: Cũng đã khuya, người nên nghỉ ngơi rồi Nương Nương!
- Y: Hôm nay trăng tròn, ta đột nhiên muốn đến phòng sách. Đừng đi theo ta, ta sẽ về ngay thôi!
...
Lật từng trang của quyển sách cũ, quãng thời gian chìm đắm trong hạnh phúc, vướng vào những cạnh tranh thâm độc ở nơi đây. Dường như Y đã bỏ quên lại phía sau việc Y đến từ hiện tại. Mở hộp gỗ nhỏ cạnh quyển sách, Y lấy ra một cái ví. Bên trong có bức hình Y luôn mang theo bên mình. Ngày đó, Y phát hiện mình xuyên không đến đây, một chút hi vọng lẽ loi nào đó khiến Y nghĩ rằng, nơi Y được tìm thấy vẫn còn rớt lại thứ duy nhất mà Y mang theo lúc tự vẫn. Mỉm cười nhìn bức ảnh mà chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi, đó là gia đình nhỏ của Y, nơi mà Y luôn đón nhận sự hạnh phúc.
- Y: Con nhớ ba mẹ quá! Mẹ ơi...con ở đây cô đơn lắm, mặc dù có rất nhiều người thân thiết, nhưng khi đêm về con luôn cảm thấy thật hiu quạnh. Chẳng biết từ bao giờ, có lẽ là từ khi những đứa trẻ trong Cung được sinh ra và lớn lên, từ khi con chính tay nuôi Phúc An lớn. Con thầm cầu mong rằng con cũng có thể mang thai rồi sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-that-sung/2854463/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.