Sau khoảng một canh giờ, y tỉnh dậy trên giường của hắn. Dù sao cũng là vua một nước, phải ngồi chống tay canh y ngủ thật không đúng cho lắm. Nhẹ nhàng rời khỏi giường, y rón rén bước ra cửa để Hoàng Thượng không giật mình. Nào ngờ hắn đột nhiên mở mắt, thở dài đi tới chỗ y bồng trở lại giường.
- Y: Hoàng Thượng, thiếp không ngủ nổi nữa!!!
- Hắn: Vậy ngồi đây một chút, trẫm mang tổ yến đến.
...
- Hắn: Nào, há miệng ra đi. Ăn hết bát yến này mới được về.
- Y: Hoà Mai thế nào rồi?
- Hắn: ...con bé thật sự đã nhiễm bệnh, nhưng người đừng quá lo lắng. Chỉ là giai đoạn đầu tiên thôi, thái y vẫn hết sức chăm sóc cho nó.
- Y: Con bé này...đúng là quá đáng thương rồi. Từ khi sinh ra đã mang bệnh, bây giờ còn nhỏ như vậy lại nhiễm ôn dịch. Thiếp đến xem nó thế nào.
- Hắn: Không được, bây giờ trong thành ôn dịch ở khắp nơi, nguy hiểm.
- Cao Đinh: Hoàng Thượng, Lý Phi đang quỳ ở bên ngoài.
- Hắn: Đuổi cô ta về đi, trẫm không muốn thấy cô ta.
...
- Lý Phi: Hoàng Thượng!!! Thần thiếp đã biết sai rồi, thần thiếp biết tội.
Hắn xoa đầu đứng lên đi ra ngoài, vừa nhìn cô ta liền chán ghét thấy rõ. Hận không thể giết cô ta làm hài nhi của hắn bị kinh động.
- Hắn: Còn dám đến đây sao?
- Lý Phi: Thần thiếp biết sai rồi Hoàng Thượng, thần thiếp nên để người xử trí, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-that-sung/2854443/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.