Chương trước
Chương sau
Ngoài mặt thì nói vậy, thực chất trong thâm tâm Hoàng Thượng cũng đã dao động ít nhiều bởi những lời nói của Minh Nguyệt. Năm đó, là Linh Nhi đã chấp nhận đánh đổi mạng sống của mình để cứu lấy Phụng Như Mai, vậy nếu bây giờ hắn giết cô ta thì thật không công bằng cho người đã mất. Vì lẽ đó việc hắn nói chờ ngày khác hành hình Phụng Như Mai cũng không còn được nhắc đến nữa, đến nhiều ngày sau cũng không có ý định nào khác ngoài nhốt cô ta lại.

  Tuy nhiên Minh Nguyệt không biết điều đó, bởi sau khi sự việc xảy ra y vẫn bị cấm túc ở Hậu Điện cho đến ngày sinh hài nhi, sống ở Hậu Điện ngày ngày được cung nhân hầu hạ chăm sóc tỉ mỉ nhưng lòng Minh Nguyệt vẫn không yên, không gặp được Tường Lam, y không biết ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay không, hay liệu Hoàng Thượng có giết Phụng Như Mai không? Nguyệt Nhi trước giờ thân người vốn mảnh mai nay những suy nghĩ đó lập đi lập lại trong đầu khiến y chẳng thể ăn ngon cũng không thể yên giấc, người cũng ốm đi thấy rõ.

_Chính Cung_

- Thái Hậu: Ai gia nghĩ...Hoàng Đế nên suy nghĩ lại đi! Hậu Điện xảy ra hoả hoạn, Nguyệt Nhi mang thai không tránh khỏi kinh sợ, bây giờ xong chuyện con lại tiếp tục cấm túc y ở đó lại còn đến tận ngày sinh. Muốn Nguyệt Nhi buồn đến chết có phải không?

- Hắn: Hoàng Ngạch Nương, nhi thần không có ý đó. Nhi thần là muốn Nguyệt Nhi ở cạnh để tiện chăm sóc y hơn.

- Thái Hậu: Như vậy là chăm sóc sao?

- Hắn: Mọi thức ăn đưa đến Hậu Điện đều được kiểm tra rất kỹ lưỡng, cũng là những món ngon và tốt nhất. Ngày ngày đều có nô tỳ thái giám ra vào tấp nập để hầu hạ y...

- Thái Hậu: Ai gia không nói về chuyện đó! Chính ai gia cũng có thể nhìn ra cách Hoàng Đế chăm sóc cho Nguyệt Nhi thật sự rất tốt, không để y thiếu thứ gì cả. Nhưng con chưa thật sự hiểu y, đó không phải là điều Nguyệt Nhi muốn. Hồ Diệp...

- Hồ Diệp Cô Cô: Tiểu Nhị Tử! Tường Lam! Mau vào đi!

...

- Tiểu Nhị Tử: Hồi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng nhiều ngày qua Đoan Quý Phi Nương Nương ăn không được ngon miệng, ngủ cũng không ngon giấc. Thái y đến bắt mạch người cũng không muốn gặp, suốt ngày chỉ ủ rũ không nói tiếng nào...Thân thể đã ốm đi không ít.

- Thái Hậu: Hoàng Đế, con xem, con chăm sóc y thật tốt nhưng con lại không mang đến cho y tiếng cười. Hậu Điện rộng lớn như vậy, một mình Nguyệt Nhi sẽ rất buồn chán, con không đến thăm thì thôi lại còn không cho y mang theo Tường Lam cũng không cho các phi tần đến gặp y. Cách hành sự này... thật vô lý!

- Hắn: Hoàng Ngạch Nương! Nhi thần đã hiểu, xin phép Hoàng Ngạch Nương cho nhi thần trở về gặp Nguyệt Nhi!

- Thái Hậu: Mau đi đi! Nhanh lên!

- Hắn: Tường Lam! Ngươi đi theo trẫm.

_Chính Điện_

- Hắn: Tường Lam, từ hôm nay ngươi được phép ra vào Hậu Điện chăm sóc Đoan Quý Phi, ngươi nhớ thật cẩn thận, đừng để chủ tử của ngươi xảy ra chuyện gì! Rõ chưa?

- Tường Lam: Nô tỷ đã hiểu!

...

_Hậu Điện_

Được báo rằng đêm qua y thức khuya nên giờ vẫn còn ngủ, hắn không khỏi đau lòng liền dẫn theo Tường Lam vào phòng thăm y. Nhìn người nằm trên giường quầng mắt đã hơi thâm, người thì gầy lại khiến Hoàng Thượng xót xa không ngớt. Nắm lấy tay y, hắn thủ thỉ...

- Hắn: Đã ở ngay cạnh trẫm rồi vẫn yếu ớt, xanh xao như vậy, làm thế nào để có thể chăm sóc người một cách vẹn toàn nhất? Nếu có câu trả lời, trẫm nhất định sẽ làm bằng được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.