Biết Kha Phượng Viêm đã tới, Ương Thương đang mất dần ý thức cố gắng ngẩng đầu lên, hắn muốn nhìn người nọ một chút.
“Người có thể khiến ngươi tự mình tới đón, sẽ là ai chứ?” Kỳ Cảnh càng thấy hiếu kỳ với thân phận của Hồng Phong hơn.
“Hoàng quý quân của trẫm, đương nhiên là trẫm muốn đích thân tới đón về rồi!” Câu này là nói cho Kỳ Cảnh nghe, nhưng đồng thời, cũng là nói cho Ương Thương nghe.
Hắn không thích cái người đang nằm trong lòng Mạc Tuyệt đó, cho dù người đó có vì cứu Mạc Tuyệt mà mất mạng cũng thế.
“…Hoàng quý quân…” Ương Thương mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn Mạc Tuyệt, cười, “Cũng tốt…”
Nghe đồn, người mà hoàng đế Kha triều yêu quý nhất chính là Hoàng quý quân, nếu là thế, vậy những ngày tháng sau này của Hồng Phong sẽ rất hạnh phúc. Như vậy, hắn cũng yên lòng.
“Mạng của nội tử (1) là do ngươi cứu, trẫm sẽ không quên. Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với con dân của ngươi!” Kha Phượng Viêm đã nhận được thư quy hàng.
Dường như Ương Thương không quan tâm tới chuyện đấy nữa, hắn vươn tay ra nắm lấy tay Hồng Phong, thì thào, “Phong Nhi, gọi ta thêm một lần đại ca nữa, có được không?”
Nước mắt Mạc Tuyệt chảy xuống hai bên má, y mấp máy đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu lên, khóc không ra tiếng. Y cầm lấy tay Ương Thương áp lên mặt mình, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng điệu yếu ớt, run run chưa bao giờ xuất hiện ở y, gọi khẽ, “Ương…đại ca!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187447/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.