Chương trước
Chương sau
Hàm ý trong câu nói của Kha Phượng Viêm, Duy Na không rõ, nhưng Gia La Đức lại rất hiểu.

Tuy nói là đang khen bọn họ hào sảng, nhưng thật ra lại đang ám chỉ bọn họ đừng nên mơ tưởng tới Mạc Tuyệt.

Nghĩ vậy, Gia La Đức không khỏi nhìn Mạc Tuyệt, hắn có thể cảm giác được sự bảo hộ Kha Phượng Viêm dành cho người này, cho dù là ở trước mặt chúng phi cũng thế.

Mạc Tuyệt tiếp tục uống rượu hoa điêu, đánh giá Gia La Đức. Bất chợt, y như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Gia La Đức, chớp chớp mắt.

Sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, phong tình vô hạn.

Gia La Đức đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Tuyệt. Nghĩ tới chuyện mỹ nhân đang uống hoa điêu, Gia La Đức lại uống thêm mấy ngụm.

Mạc Tuyệt cười thầm, đồ tiểu quỷ còn chưa dứt sữa.

Gia La Đức mười chín tuổi, Duy Na mười bảy tuổi.

“Hoàng thượng, đại vương dâng ta và ca ca cho người làm phi tử, nguyện Kha triều và Khương Hồ vĩnh viễn kết thân với nhau!” Duy Na đứng lên hành lễ.

Kha Phượng Viêm cũng chẳng ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Đại vương quý quốc lại nhẫn tâm tặng một quận chúa thông tuệ, một thế tử anh tuấn cho trẫm, phần tâm ý đó trẫm nhớ kỹ, tuy nhiên…” Kha Phượng Viêm đột nhiên chuyển lời, “Hai vị cứ ở lại đây dạo chơi mấy ngày, muốn về nước lúc nào cũng được, trẫm sẽ phái người tiễn hai vị!”

Duy Na trợn mắt, “Sao hoàng thượng không thu ta và ca ca?”

Kha Phượng Viêm không trả lời ngay mà liếc qua Gia La Đức.

Gia La Đức kéo Duy Na qua, nói bằng tiếng Khương Hồ, Duy Na gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Xong, nàng lại quay qua nói với Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng lo ta và ca ca hầu hạ không tốt sao?” Nữ tử Khương Hồ rất can đảm, nói tiếp, “Ở Khương Hồ, tài khiêu vũ của ta được xưng là ‘Địch đệ nhất vũ’, ca ca cưỡi ngựa bắn cung cũng thuộc hàng đệ nhất Khương Hồ, hoàng thượng sẽ không thấy buồn chán đâu!”

Duy Na tự hào giới thiệu bản lĩnh của mình và Gia La Đức.

“Lúc hoàng thượng thấy mệt mỏi, ta sẽ khiêu vũ cho người bớt mệt, lúc người buồn chán, ca ca có thể cùng người cưỡi ngựa bắn cung!”

“Ha ha, khá khen cho một quận chúa Khương Hồ!” Kha Phượng Viêm khen ngợi, “Nói vậy, nếu trẫm không nhận hai ngươi, sẽ là tổn thất của trẫm rồi!”

Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt đều hiểu đó là những lời Gia La Đức dạy Duy Na nói.

“Một khi đã như thế, vậy trẫm sẽ tiếp nhận phần hậu lễ của Khương Hồ đại vương!” Kha Phượng Viêm mỉm cười nhìn hai người họ, “Vương tộc Khương Hồ, địa vị tất nhiên không thể quá thấp được!”

Nói xong, Kha Phượng Viêm hỏi ý Mạc Tuyệt, “Ý Hoàng quý quân thế nào?”

Lúc hoàng đế phong phi còn phải hỏi ý của Hoàng quý quân, có thể cho thấy địa vị của y trong lòng hoàng đế không giống bình thường. Gia La Đức lại ghi chuyện này vào lòng.

“Ha ha…” Đôi môi Mạc Tuyệt vì uống rượu mà đỏ hồng lên, y nhướn mày, nhìn Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng làm chủ là được rồi!”

Kha Phượng Viêm chẳng để ý xung quanh, ôm lấy y, “Tuyệt Nhi say rồi à?”

Nghiêng đầu tựa vào vai Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt híp mắt, nói: “Vậy phong thế tử là tam phẩm Văn sĩ, quận chúa là tam phẩm Thục nghi đi!”

Nói xong lại gật gù như đang say, nhắm hai mắt lại.

Kha Phượng Viêm chỉ đành lắc đầu, mỗi lần Mạc Tuyệt uống rượu đều ngủ như thế cả.

“Phong Gia La Đức làm Văn sĩ, phòng hào ‘La’, ban thưởng vào ở Ngọc Đường Điện; Duy Na là Thục nghi, phong hào ‘Na’, ban thưởng vào ở Cao Môn điện!”

“Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng, Hoàng quý quân!”

Chỉ một lát sau, An lệ phi và các nữ phi khác đều tiến lên chúc mừng Gia La Đức và Duy Na. Lưu Đan và các nam phi khác cũng thế.

Gia La Đức nhân cơ hội này, nhớ kỹ bọn họ.

Mạc Tuyệt tiếp tục ngủ trong lòng Kha Phượng Viêm, dung nhan trầm tĩnh ấy, giống như chẳng màng tới thế sự trên đời.

Trong lúc Gia La Đức và Duy Na bị chúng hậu phi và các đại thần quấn lấy, ánh mắt Kha Phượng Viêm vẫn luôn ở trên người Mạc Tuyệt. Hắn vỗ nhè nhẹ lên người đang ngủ say, rồi bảo người chuẩn bị một chén canh tỉnh rượu, đút cho Mạc Tuyệt uống, nếu không, mai tỉnh dậy y sẽ thấy đau đầu.

Tuy rằng bị quấn lấy, nhưng người trả lời đều là Duy Na, còn Gia La Đức vẫn luôn lẳng lặng quan sát hai người Kha Phượng Viêm.

Nhiều phi tử như thế, nhưng Kha Phượng Viêm chỉ đối đãi như vậy với một mình Mạc Tuyệt, điều này khiến hắn phải nhìn vị hoàng đế nổi tiếng phong lưu ấy bằng con mắt khác. Nhìn thấy trong mắt Kha Phượng Viêm chỉ có mình người nọ, Gia La Đức đột nhiên cảm thấy hành trình đến Kha triều của hắn không phải là không thú vị.

Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, Kha Phượng Viêm ôm Mạc Tuyệt trở về Thái Dịch cung. Phía sau Thái Dịch cung có một ôn tuyền nhỏ, nhân tạo, để khi nào Mạc Tuyệt thấy mệt mỏi, vào ngâm cho thoải mái.

Trong lúc Mạc Tuyệt còn đang ngủ mê, hắn đã cởi hết toàn bộ quần áo của y ra, ôm y vào trong ôn tuyền. Khi chạm nước, Mạc Tuyệt thoải mái rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Kha Phượng Viêm mỉm cười, vốc nước lên người Mạc Tuyệt, giảm bớt sự mệt mỏi vì say rượu cho y. Nước suối mềm mại, lại chẳng mềm bằng làn da Mạc Tuyệt, xúc cảm trong tay khiến cổ họng Kha Phượng Viêm khô khốc, nếu không phải Mạc Tuyệt đang say rượu, hắn đã sớm muốn y rồi.

Làn da bị nước suối làm đỏ hồng lên lại khiến người ta không thể rời tay, kết hợp với hơi thở nóng rực đang phả vào cổ, Kha Phượng Viêm như run lên, hắn cầm lấy chén thuốc cạnh hồ, hớp một ngụm mớm cho Mạc Tuyệt. Nhân cơ hội đó, hắn lập tức quấn lấy, trên đùa lưỡi y.

“Ưm…” Mạc Tuyệt nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn với hành vi của Kha Phượng Viêm.

Thấy Mạc Tuyệt nuốt hết chỗ thuốc, Kha Phượng Viêm lại tiếp tục mớm thêm một hớp, cứ như thế, Mạc Tuyệt từ từ mở mắt ra.

Bấy giờ, trong mắt y là vẻ mông lung vì chưa tỉnh ngủ, y ngáp một cái, chẳng thèm để ý tới ánh mắt còn chưa thỏa mãn dục vọng của Kha Phượng Viêm, nói: “Mang ta lên giường ngủ một giấc đi!”

Kha Phượng Viêm kinh ngạc, nhưng cũng không tức giận, hắn ôm Mạc Tuyệt đi tới bên giường.

Đế vương chính là đế vương, tuyệt không làm chuyện có hại cho mình, vì thế, hắn không hề mặc y phục vào cho Mạc Tuyệt, đè lên người y.

Mạc Tuyệt khó chịu, cựa quậy, như vậy lại càng khiến Kha Phượng Viêm không kiềm giữ được, hôn y.

Trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.

Đêm nay là đêm hai tân phi được tấn chức, theo lý thì Kha Phượng Viêm phải tới chỗ họ, nếu đêm đầu tiên được phong không được sủng hạnh, sau này sẽ rất khó sống trong cung.

Nhân lúc Mạc Tuyệt còn đang ngủ say, Kha Phượng Viêm bước nhẹ xuống giường. Tốt xấu gì thì hắn cũng phải đi gặp hai tân phi đó một chút, nhất là Gia La Đức.

Kha Phượng Viêm đã chọn tới chỗ Duy Na trước.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!” Duy Na đã đợi từ lâu, khi thấy Kha Phượng Viêm tới, nàng e thẹn.

“Na thục nghi không cần đa lễ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Kha Phượng Viêm bảo Duy Na ngồi xuống.

“Tạ hoàng thượng!”

“Có quen với Kha triều hay chưa?” Kha Phượng Viêm hỏi.

“Đêm qua thần thiếp và ca ca tới Kha triều, sáng nay lại đi gặp hoàng thượng, nên vẫn chưa đi dạo gì cả!” Duy Na thành thật trả lời.

Kha Phượng Viêm gật đầu, “Vậy nghỉ ngơi vài ngày rồi dạo chơi xung quanh đi!”

“Dạ!” Duy Na tò mò, nhìn Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng muốn nghỉ ngơi sao?”

Kha Phượng Viêm cười nói: “Không vội!”

Thật ra thì cho tới bây giờ phía Khương Hồ vẫn chưa đưa ra điều kiện, Kha Phượng Viêm đang nghĩ xem khi nào thì bọn họ mới đàm phán.

Duy Na nói khẽ, “Đại vương nói mấy ngày nữa sẽ phái sứ giả tới thương nghị chuyện quan trọng với hoàng thượng!” Nàng ngập ngừng một chút, “Nếu như hoàng thượng không thích ta và ca ca, hai chúng ta sẽ bị mang về…”

Nếu để bọn họ trở về có nghĩa là không đồng ý cùng họ kết minh thu phục Bắc quốc, Kha Phượng Viêm rất hiểu điều này. Thân phận của hai người này rất đặc biệt, nếu ăn sạch rồi mà còn gửi trở về, nhất định sẽ trở thành kẻ địch của Khương Hồ.

Kha triều vốn chẳng sợ Khương Hồ, nhưng giờ ‘Kỳ triều’ đang thịnh vượng, Kha triều tuyệt không thể gây thù hằn với họ được.

Chủ ý của đại vương Khương Hồ chính là tiền trảm hậu tấu, e là kế tiếp Duy Na sẽ sử dụng hết tất cả khả năng của mình để lấy lòng Kha Phượng Viêm.

Nếu đã là vậy, Kha Phượng Viêm càng muốn đi xem xem Gia La Đức sẽ làm thế nào.

“Na thục nghi nghỉ ngơi sớm đi, trẫm đến gặp La văn sĩ một chút!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Duy Na, Kha Phượng Viêm đã rời khỏi đó.

Duy Na ủ rũ, chuyện đại vương căn dặn vẫn chưa làm xong, xem ra chỉ đành dựa vào Gia La Đức rồi.

Nhìn sắc trời, Gia La Đức ngẫm chắc Kha Phượng Viêm sẽ không tới đây, cho nên chuẩn bị cởi áo ra ngủ.

Không ngờ lúc này lại có tiếng thái giám truyền vào.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Giọng của gã thái giám ấy rất vui mừng, tất nhiên nếu chủ tử mình hầu hạ được sủng ái, chứng tỏ hắn sẽ thăng chức rất nhanh.

Kha Phượng Viêm tiến vào, Gia La Đức đứng dậy hành lễ.

“La văn sĩ chuẩn bị nghỉ ngơi à?”

Gia La Đức gật đầu.

“Vì trẫm tới chậm, cho nên ái phi không muốn đợi?” Kha Phượng Viêm đi tới gần bên hắn.

Gia La Đức ngẩng mạnh đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt rất bình thường của Kha Phượng Viêm, không giống với giọng điệu trêu chọc ban nãy chút nào.

Gia La Đức cởi áo, để lộ khung ngực có hơi gầy yếu, đứng trước mặt Kha Phượng Viêm.

Cái nắng ở Khương Hồ rất khắc nghiệt, cho nên người của bọn họ đều nám đen. Nhưng làn da trên người Gia La Đức lại còn trắng hơn trên mặt một ít.

Kha Phượng Viêm nheo mắt lại, “Hử?”

Gia La Đức nhìn thẳng vào mắt Kha Phượng Viêm, trong mắt hắn không có vẻ ngượng ngùng của người bình thường, tất nhiên cũng không có dục vọng. Hắn đưa tay ôm lấy Kha Phượng Viêm, chạm vào môi người nọ.

Môi của Gia La Đức rất mềm, rất lạnh, còn có mùi sữa.

Kha Phượng Viêm từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp, chỉ không ngờ rằng vào tình huống thế này, một Gia La Đức lạnh lùng lại chủ động muốn được sủng ái.

Tuy nhìn Gia La Đức như rất điêu luyện, nhưng khi Kha Phượng Viêm nhéo lên eo hắn ta một cái, nhìn động tác run rẩy đó, Kha Phượng Viêm biết người này đã được huấn luyện nhưng vẫn còn quá non nớt.

Hiểu được điểm này, Kha Phượng Viêm chuyển từ bị động sang chủ động, ôm lấy Gia La Đức.

Mãi cho tới khi Gia La Đức thở hết nổi, không ngừng đẩy người nọ ra, Kha Phượng Viêm mới buông hắn ta ra, ngả ngớn nói: “Thế nào? Không có kinh nghiệm à?”

Gia La Đức đưa tay chấm vào chung rượu, viết lên bàn, “Người Khương Hồ ta đưa đi, tất nhiên là đều là ‘xử’!”

Kha Phượng Viêm cảm thấy Gia La Đức này rất thú vị.

“Sao ngươi không biết nói tiếng Hán?”

Gia La Đức tiếp tục viết, “Có thể nghe hiểu là may lắm rồi!”

“Ha ha, thú vị thật!” Kha Phượng Viêm híp mắt, hỏi tiếp, “Mấy tuổi bắt đầu học tiếng Hán?”

Gia La Đức lại viết, “Mười tám tuổi!”

Đã học được một năm. Nói như vậy, hắn học rất nhanh, chỉ mới một năm đã có thể nghe hiểu, thậm chí còn có thể viết.

Chẳng lẽ một năm trước Khương Hồ đã muốn tặng hắn cho mình rồi sao?

“Còn Duy Na?” Kha Phượng Viêm hỏi tiếp.

“Ta cũng không rõ lắm, dường như là khi còn rất nhỏ!” Gia La Đức viết tiếp.

Nếu vậy, ngay từ nhỏ họ đã định đưa Duy Na tới Trung Nguyên, còn Gia La Đức lại là một ngoại lệ, có thể là họ nghĩ hoàng đế Trung Nguyên chuộng nam sắc cũng không chừng. Nghĩ tới đó, Kha Phượng Viêm nhịn không được, bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.