Năm tháng là kẻ vô tình nhất, mới đó đã cách cái ngày thu Tây quốc mấy tháng, Kha Phượng Viêm đang dung nhập Tây quốc dần vào Kha triều. Thiên hạ chưa thống nhất, tuy Kha triều đã thu ba nước: Đông quốc, Nam quốc, Tây quốc, nhưng cũng chưa thể hợp thành một quốc gia. Có lẽ, phải cần thêm mười năm, hai mươi năm mà có thể còn lâu hơn nữa.
Kỳ Cảnh không phải là một người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, chẳng qua, hiện tại hắn chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, bước kế tiếp, chính là trận chiến cuối cùng.
Lúc Mạc Tuyệt tới Kỳ triều du ngoạn, y dừng chân ở một gian tiểu viện nơi ngoại thành.
“Công tử, tới Kỳ triều là để thu thập tình hình của họ sao?” Ngọc Băng tò mò.
“Trong vòng một năm tới, có lẽ hai triều Kha, Kỳ sẽ còn yên bình!” Mạc Tuyệt ôm Ương Nhi, nói: “Trong khoảng thời gian này chúng ta có thể tìm hiểu về họ một chút!”
“Nhưng sao chúng ta không vào thành? Mà lại ở ngoài thành?”
Nghe Ngọc Băng hỏi, Ngọc Sương hừ lạnh một tiếng, “Với cái đầu của ngươi đương nhiên là nghĩ không ra rồi!”
Bị nói thế, Ngọc Băng đỏ mặt, liếc Ngọc Sương một cái, tức giận không nói câu nào. Ngọc Sương cũng không khách khí, đi tới trước mặt Ngọc Băng, nhìn cánh tay bé xíu lộ ra ngoài, nhíu mày, “Hôm nay trời chuyển lạnh, ngươi xắn tay áo lên làm gì chứ?”
Nhìn cánh tay trắng nõn của mình, Ngọc Băng cũng không hiểu sao mình lại chọc phải tên mặt lạnh Ngọc Sương, “Ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187290/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.