Hai người về tới nơi, bốn bề vắng lặng. Thầm thở phào một hơi, Mạc Tuyệt đẩy cửa phòng ra.
“Công tử, hai người về rồi à!” Ngọc Băng vội vàng ôm Mạc Ương chạy tới trước mặt Mạc Tuyệt.
Trên gương mặt nho nhỏ của Mạc Ương nở một nụ cười thật tươi, bập bẹ tiếng phụ thân, phụ thân.
Ôm Mạc Ương vào lòng, Mạc Tuyệt bắt đầu tính toán thời gian.
Cũng may là con không sao cả, nếu không, ta biết ăn nói thế nào với Ương đại ca đây?
Ngọc Sương đưa tay ôm Ngọc Băng vào lòng, vỗ vỗ cái đầu đang ngơ ra không hiểu chuyện gì của đối phương, nói: “Cũng may, người ngốc có phúc của người ngốc!”
Câu đó khiến Ngọc Băng mất hứng, tức giận liếc người nọ, “Ngươi nói ta ngốc?”
Mạc Tuyệt bị dáng vẻ của Ngọc Băng chọc cười, hai người họ đúng là xứng thật.
Bầu không khí ấm áp còn chưa duy trì được bao lâu, thì ngoài cửa đã ầm ầm, một gã nào đó hô lên, “Quan phủ tới tra xét, người ở bên trong mau ra đây?”
Ngọc Băng bị tiếng hét đó làm hoảng vía, “Sao tự dưng quan phủ lại tới tra xét vậy?”
“Vừa rồi lúc ta và công tử vào thành thăm dò tình cờ nghe được là quan phủ đang nghi ngờ chúng ta, cho nên mới vội vàng trở về ngay, không ngờ họ lại ra tay nhanh tới vậy!”
Mạc Tuyệt nín thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, “Người tới không nhiều không ít, chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra!”
“Nhưng giờ sắc trời đã tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187286/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.