Mạc Tuyệt đồng ý để Lam Dục Quỳnh ở cạnh mình, nhưng y cũng không mong Lam Dục Quỳnh can dự vào cuộc chiến giữa hai triều. Lam Dục Quỳnh giúp y thu thập tình báo Kỳ triều, trước mắt Mạc Tuyệt đang rất cần thứ này, đơn giản, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Thời gian còn lại, hai người đều trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại.
“Không biết thuyền hoa Giang Nam có gì đặc sắc hay không?” Ngày nọ, đang vô cùng buồn chán, Mạc Tuyệt đột nhiên hỏi.
“Muốn đi thuyền hoa?” Lam Dục Quỳnh giật mình, thì ra Mạc Tuyệt thích như vậy.
“Ha ha!” Mạc Tuyệt cười, nhìn Lam Dục Quỳnh, hỏi khẽ, “Có muốn đi xem một chút hay không?”
Thuyền hoa là nơi để ngắm hoa, nhưng ẩn bên trong vẫn còn một ý khác…thường thì trên thuyền hoa đều có mỹ nhân ở cạnh.
Cùng Lam Dục Quỳnh đi vào một thuyền hoa, Hồng Phong lâu. Tên này có ý nghĩa, mượn danh khí Hồng Phong công tử mấy năm trước để đón khách.
Liếc nhau, hai người mỉm cười bước vào.
Đại sảnh của thuyền hoa không quá lớn, nhưng có thể thấy rõ bên trong chia ra rất nhiều phòng riêng. Chủ thuyền là một nữ tử độ chừng bốn mươi, vừa thấy khách đến, vội vàng bước tới chào hỏi.
“Đây là lần đầu tiên hai vị tới Hồng Phong các của chúng ta phải không?”
“Không biết quý các có gì đặc sắc không?” Lam Dục Quỳnh hỏi.
“Tranh sơn thủy, mỹ nhân đồ…cần thứ gì có thứ ấy, chẳng hay công tử thích loại nào?” Bà chủ ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187281/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.