“Ngươi nói cái gì?” Kha Phượng Viêm ném quyển sách đang cầm trên tay xuống đất, “Nói lại cho trẫm nghe lần nữa!”
“Bệ hạ, cách đây mấy ngày, lúc thuộc hạ tới phía bắt thu thập tình báo, đã gặp Hoàng quý quân điện hạ và…” Theo sắc mặt ngày một đen dần của Kha Phượng Viêm, giọng của ám vệ cũng ngày một giảm xuống.
Kha Phượng Viêm đã đồng ý với Mạc Tuyệt, không cho ám vệ theo y, hắn nghĩ là làm như vậy sẽ khiến Mạc Tuyệt thay đổi thái độ, nào ngờ, Mạc Tuyệt và nam tử kia lại như hình với bóng.
“Nam tử đó là ai?”
“Thuộc hạ không tra được người này, nhưng dường như là hắn có liên quan tới Nam Thiên giáo!”
Có liên quan tới Nam Thiên giáo? Sao Mạc Tuyệt lại đi cùng với người của Nam Thiên giáo? Khi Kha Phượng Viêm hay tin Mạc Tuyệt qua lại với một nam tử khác, hắn ghen tức vô cùng, y là thê tử của hắn, sao có thể dung người khác mơ tưởng?
“Giờ bọn họ đang ở đâu?” Dằn xuống cơn giận sắp bộc phát ra, Kha Phương Viêm hỏi lại.
“Dường như là muốn tới Khương Hồ!”
Phất tay, ý bảo ám vệ lui xuống, Kha Phượng Viêm đã có tính toán trong lòng. Không hiểu tại sao, hắn lại thấy bất an, cảm giác bất an đó cứ bám lấy hắn mãi, có đuổi cũng không đi.
“Tuyệt Nhi…” Kha Phượng Viêm ôm ngực, thì thào tên Mạc Tuyệt.
“Tuyệt Nhi, chúng ta đắp người tuyết đi!” Âm thanh ấm áp như ánh mặt trời, Lam Dục Quỳnh nhìn Mạc Tuyệt bằng đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187278/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.