Qua hôm sau, Mạc Tuyệt tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của Lam Dục Quỳnh.
“Chào buổi sáng, mỹ nhân!” Vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Dậy ăn chút gì đi!” Mạc Tuyệt duỗi lưng một cái, ngồi dậy.
Kéo màn ra, Mạc Tuyệt nở nụ cười xấu xa, lại còn cách lớp màn nói với Lam Dục Quỳnh, “Giai nhân của bản quân, không muốn lên tiếng à?” Mỹ nhân xoay người đi, để lại cho Lam Dục Quỳnh một bóng lưng tiêu sái.
Câu đó khiến Lam Dục Quỳnh mém đụng đầu vào cạnh giường. Tuyệt Nhi của hắn bắt đầu biết nói đùa từ bao giờ vậy?
Bảo cung nữ chuẩn bị nước và điểm tâm sáng, cho các nàng lui đi. Vừa lúc đó, Lam Dục Quỳnh cũng bước xuống giường.
“Rửa mặt xong rồi dùng điểm tâm, coi bộ, chút nữa, có thể hoàng thượng sẽ tới!” Lúc nói ra những lời này, Mạc Tuyệt rất lãnh đạm.
Lam Dục Quỳnh phất nước lên mặt, đáp: “Lát nữa ta cũng sẽ nói với hoàng đế, ngươi sẽ không ở lại nơi này!”
“Huynh tự ý vào cung, tội danh này…” Mạc Tuyệt hơi do dự, tuy là cùng nhau đối mặt, nhưng y vẫn thấy lo cho an nguy của hắn.
Lam Dục Quỳnh đi tới ôm Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y, “Chúng ta cùng nhau đối mặt, không được thì ta sẽ cướp ngươi đi!”
Mạc Tuyệt nghiêm mặt, “Đây là hoàng cung!”
Lam Dục Quynh vẫn trưng vẻ mặt thản nhiên ra, hỏi lại: “Mỹ nhân không tin tại hạ sao?”
“…..”
“Tại hạ nhất định sẽ mang mỹ nhân ra khỏi chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187267/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.