Chương trước
Chương sau
Lâu rồi không gặp Mạc Tuyệt, Chúc Liên có chút khẩn trương.

Có tiếng sáo vọng từ trong viện, là một khúc ‘Trường Tương Thủ’. Chúc Liên còn nhớ rõ đây là tiếng sáo của Mạc Tuyệt, nó như đi sâu vào lòng người, là âm thanh làm dao động linh hồn, ngoài y ra, không thể tìm ra người thứ hai làm được như vậy.

Rất nhiều năm trước, lúc Chúc Liên nghe được tiếng sáo ấy, tim hắn như bị người ta nhéo một cái, chứ không phải như hiện giờ, cảm thấy rất ấm áp.

Hắn bước nhanh tới nơi đó, Kỳ Cảnh cũng nhanh chân bước theo sau…

Không biết trong Nam Thiên giáo đã dùng cách gì, ở dưới chân núi rõ ràng đang là mùa đông vậy mà trên núi lại giống như ngày xuân, chim hót hoa thơm, cỏ cây um tùm.

Trên một gốc đại thụ xanh um, mấy con chim nhỏ không ngừng bay quanh, hót vang, nghe kỹ lại, dường như tiếng sáo đó phát ra từ gốc cây này.

Trên cây có một mỹ nhân đang lẳng lặng ngồi, y phục màu lam nhạt, gió xuân làm phất phơ ống tay áo của y. Mỹ nhân không giận, để mặc nó trêu đùa. Làn mi thật dày rũ xuống, mỹ nhân khép hờ đôi mắt lại, say mê thổi khúc. Y không chỉ dẫn người nghe đi vào tiên cảnh, mà chính y cũng đắm chìm trong đó. Mấy sợi tóc lẻn lên sáo ngọc, mấy sợi lại xoẹt lên hai má y, khiến mỹ nhân cười khẽ. Mái tóc đen mê người ấy thật khiến người ta hận không thể tới gần, để nó chạm vào người mình, cùng kết tóc. Dường như mỹ nhân đã nghe được có người tới, từ từ mở mắt ra, đôi ngươi như phi hồ hơi nhíu lại, chớp một cái, như hút hồn người. Bất chợt, đôi môi đỏ mọng ấy toát ra tiếng cười…Đúng là âm thanh thiên nhiên mà đến cả tiếng sáo ban nãy cũng không cách nào so sánh được.

Chúc Liên ngây ra.

“Mạc ca…” Không kìm được lòng, hắn thốt ra cái tên ấy, rồi đi dần về trước.

Không chỉ có Chúc Liên, đến cả người vô tình như Kỳ Cảnh cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động. Thì ra, khi một nam tử có thể đẹp, chính là khiến thiên địa thất sắc như vậy, khiến vạn linh vây quanh như vậy, cam nguyện vì y làm nền. Thì ra, một nam tử lại có thể đẹp đến rung động lòng người, nhiếp hồn phách như thế.

Mỹ nhân điểm nhẹ mũi chân, bật khỏi cây đại thụ. Mái tóc đen rối tung bay trong gió, lam y phiêu phiêu, thân hình mảnh mai cứ như đang nhảy múa giữa bầu trời vô tận. Ở phía sau, cây đại thụ rung lên xào xạc, như đang muốn giữ lại mỹ nhân, bầy chim nhỏ chung quanh cũng theo động tác của mỹ nhân hướng về mặt đất, như kéo lại, để mỹ nhân rơi xuống chậm hơn.

Trước mặt Chúc Liên là một tuyệt thế mỹ nhân hàm ý cười, giữa muôn ngàn lá cây, giữa chim muông ríu rít, vừa thổi sáo vừa giáng từ trời cao xuống.

Hương thảo dược chỉ có riêng ở Mạc Tuyệt bay vào mũi, Chúc Liên chạy về trước, ôm chặt thắt lưng y, để lộ chiếc răng tiểu hổ nghịch ngợm: “Mạc ca ngày càng đẹp!”

Âm cuối cùng vang lên, một khúc ‘Trường Tương Thủ’ kết thúc.

Mạc Tuyệt cũng thuận thế ôm lấy Chúc Liên, sủng nịch nói: “Liên Nhi muốn ăn đòn!”

Tất nhiên là không nỡ đánh, Mạc Tuyệt biết Chúc Liên sắp tới, vui mừng từ lâu. Sáng nay y cứ đứng ngồi không yên, cho nên mới thổi một khúc nhạc đón chào.

Cảnh vừa rồi đã bị Lam Dục Quỳnh đứng trước cửa viện trông thấy, ở trong mắt hắn, ngoài Mạc Tuyệt ra, không thể chứa bất kỳ ai nữa. Và cảnh đẹp vừa rồi như ấn vào tim hắn, khắc sâu vào linh hồn hắn.

Mạc Tuyệt nhìn Kỳ Cảnh ở phía sau Chúc Liên, khẽ gật đầu: “Kỳ bệ hạ vẫn khỏe chứ?”

“Nếu Liên Nhi đã gọi ngươi một tiếng đại ca, vậy Mạc công tử cũng không cần phải khách khí với ta, cứ gọi tên ta là được!” Kỳ Cảnh ôm Chúc Liên vào lòng, tuy Mạc Tuyệt là mỹ nhân, nhưng hắn vẫn không thích Chúc Liên thân thiết với người khác như vậy.

Nghe Kỳ Cảnh nói thế, Mạc Tuyệt nở nụ cười.

“Vậy gọi Kỳ bệ hạ là Kỳ công tử vậy!” Phải gọi tục danh của một đế vương không phải là chuyện dễ, Mạc Tuyệt không muốn phạm vào kiêng kỵ này.

Giữa loạn thế, Lam Dục Quỳnh là bên trung lập, hắn sẽ không tham dự vào chính sự triều đình, bất kể là Kha Phượng Viêm hay là Kỳ Cảnh, với hắn mà nói, ai chiếm được thiên hạ này cũng như nhau. Tuy nhiên, trước đây đúng thật là hắn có giúp Mạc Tuyệt điều tra một ít chuyện về Kỳ triều.

“Kỳ công tử đi đường xa, chắc là cũng mệt rồi! Tại hạ đã sắp xếp lạc tháp ổn thỏa, đêm nay cũng có mở một buổi tiệc tẩy trần, tới khi đó, mời Kỳ công tử tới tham gia!” Lam Dục Quỳnh ôm quyền, nói.

“Làm phiền Lam công tử rồi!” Kỳ Cảnh cũng ôm quyền.

Kỳ Cảnh đánh giá Lam Dục Quỳnh, hắn đã nghe người này không giống với đồn đại, trên người hắn ta cũng chẳng có mùi máu, nhưng mà, lại có một hơi thở khiến kẻ khác giật mình, đó chính là hơi thở cường giả. Bằng không, Lam Dục Quỳnh làm sao có thể xử lý tốt một Nam Thiên giáo như vậy?

Và thứ Mạc Tuyệt cần vào lúc này nhất chính là sự dịu dàng.

Chúc Liên không đi nghỉ tạm với Kỳ Cảnh, hắn chui vào phòng Mạc Tuyệt, kéo một con thỏ nhỏ trong áo ra, vui vẻ hiến cho y: “Mạc ca xem nè, ta bắt được trên đường đó!”

Tội cho con thỏ nhỏ, nó vươn đôi tai thật dài ra, lo lắng nhìn quanh. Mạc Tuyệt biết Chúc Liên rất thích nuôi các động vật nhỏ, còn thích đặt cho chúng một số tên kỳ quái. Y đón lấy con thỏ trong lòng Chúc Liên, ôm vào lòng mình, cẩn thận sờ bộ lông mềm mại của nó, hỏi: “Nó tên gì vậy?”

Vấn đề này đúng là làm khó Chúc Liên, hắn nghẹn giọng, đáp: “Con bồ câu xám gọi là Đường Xuyến Nhi, con ngựa của ta gọi là Lương Cao, con mèo ta nuôi ở nhà gọi là Bì Đản, vậy con thỏ…”

Mạc Tuyệt cười, nói chen vào: “Vậy gọi là Tiểu Thố Nhi đi!”

“Hử?” Chúc Liên còn đang bận suy nghĩ xem nên đặt món nào mới tốt, nghe Mạc Tuyệt nói, hắn ngẫm, Tiểu Thố Nhi, Tiểu Thố Nhi, đúng là đáng yêu thật.

“Tiểu Thố Nhi, ngươi có tên rồi!” Chúc Liên lại bắt đầu nói chuyện với thỏ.

“Liên Nhi ở Kỳ triều có quen không?” Đây là điều mà Mạc Tuyệt lo lắng nhất, dù biết Chúc Liên rất được Kỳ Cảnh sủng ái, nhưng hậu cung nguy cơ mai phục khắp nơi, không chỉ một Mi Chỉ hay một hoàng hậu là có thể chấm dứt.

Chúc Liên ngước đôi mắt thật to, xinh đẹp lên, nói: “Mạc ca, ta rất tốt!”

Mạc Tuyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, mỉm cười: “Dạo trước, tới sinh nhật của ngươi, ta có đi Kỳ triều, nhưng lại không tiện tặng quà cho ngươi!”

Khi nói câu ấy, Mạc Tuyệt lấy một chiếc bình nhỏ trong áo ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là thuốc cứu mạng! Thuốc tránh độc phải dùng từ nhỏ, không thích hợp với ngươi, tuy loại này không thể giải bách độc, nhưng nó có thể trì hoãn độc tính. Nếu trúng độc, nhất định phải dùng nó giữ mạng trước, chờ ta tới!”

Chúc Liên đón lấy bình thuốc, hốc mắt đỏ hoe.

“Đa tạ Mạc ca!” Đây không phải là lời khách sáo mà là câu nói cảm kích chân thành, cảm kích người nam tử thân như ca ca ruột thịt.

“Liên Nhi, ngươi đó!” Còn chưa nói hết câu, Mạc Tuyệt đã ôm hắn: “Hậu cung hiểm ác, có những người nên trừ, có người không thể trừ, chỉ có thể dùng hai lực lượng giữ thế cân bằng!”

Chúc Liên gật đầu: “Ta biết rồi, hoàng hậu không thể trừ, bởi vì một khi nàng ta rời khỏi vị trí đó, ta sẽ là mục tiêu bị công kích!”

“Thật hiếm khi thấy ngươi nhìn rõ như vậy!” Mạc Tuyệt khen hắn.

Nhưng Chúc Liên lại cười không nổi, hắn nhìn Mạc Tuyệt, hỏi: “Mạc ca… Lam Dục Quỳnh, hắn…”

Nhắc tới Lam Dục Quỳnh, trong mắt Mạc Tuyệt lại chứa đầy ôn nhu: “Hắn, là một người rất dịu dàng!”

Thấy Mạc Tuyệt nhắc tới một người mà dịu dàng như thế, Chúc Liên biết, với Mạc Tuyệt, Lam Dục Quỳnh rất đặc biệt.

“Hai người thật sự ở cùng nhau?”

Mạc Tuyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, tán đại thụ rợp trời xanh mướt, chim nhỏ tự do bay lượn, trông thật an bình.

“Hơn mười năm rồi,” Mạc Tuyệt nói: “Dây dưa với Kha Phượng Viêm lâu như vậy, nhưng cũng chỉ có mấy năm đầu là coi như vui vẻ!”

Chúc Liên đưa tay sờ sờ đôi tai Tiểu Thố Nhi: “Bảy năm sau đó… Mạc ca, khổ cho ca rồi!”

Mạc Tuyệt lắc đầu: “Nếu có thể chọn thêm lần nữa, ta cũng sẽ chọn ở cạnh hắn bảy năm. Khi đó, ta vẫn không cách nào bỏ hắn được!”

“Hiện tại có thể bỏ rồi sao?” Chúc Liên truy vấn.

Mạc Tuyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Chúc Liên, trong mắt y chứa thứ gì đó mà Chúc Liên không hiểu, có không thể buông, có giải thoát, có đau đớn, có…

“Đã buông rồi!”

Chúc Liên ôm chặt Mạc Tuyệt, hít một hơi thật sâu, nói: “Mạc ca, ca đã lựa chọn Lam Dục Quỳnh, vậy hãy đi theo con đường đó. Nếu bệ hạ thật lòng luyến tiếc ca, chắc chắn sẽ tìm tới. Bệ hạ cũng tốt, Lam Dục Quỳnh cũng được, ta chỉ hy vọng ca có thể hạnh phúc!”

Câu nói của Chúc Liên khiến lòng Mạc Tuyệt ấm áp, y vỗ vỗ lên lưng hắn, cười nói: “Không nên nghĩ nhiều như vậy, sáng nay có rượu sáng nay say!”

Nở nụ cười ấm áp, thì ra, chỉ có nụ cười của Mạc Tuyệt, mới là đẹp nhất.

Thực yến.

Giáo chúng của Nam Thiên giáo không câu nệ như người trong cung, bên dưới đã quậy từng bừng, đưa mắt xuống liền thấy ngay cảnh náo nhiệt, hân hoan.

“Tiểu Thố Nhi, ngươi cũng uống rượu đi!” Vừa uống mấy chén hoa điêu đã ngà ngà say, Chúc Liên túm lỗ tai Tiểu Thố Nhi qua, cầm chén rượu lên chuốc nó. Tội nghiệp cho con thỏ nhỏ muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể giãy giụa một chỗ.

Chúc Liên uống rượu vào rất câu nhân, trên gương mặt đỏ bừng là đôi mắt lóng lánh, trong veo như nước, hắn liếc qua Kỳ Cảnh, nơi nào đó của Kỳ Cảnh lập tức có phản ứng. Chỉ uống chút rượu hoa điêu thôi cũng có thể say thành như vậy, Kỳ Cảnh thật hận không để áp đảo Chúc Liên ngay bây giờ, giúp hắn say hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.