Gia La Đức có chút lo lắng nhìn Mạc Tuyệt, rõ ràng mấy tháng trước vẫn ở cùng Lam giáo chủ, sao mới đó lại trở về cung rồi?
Mạc Tuyệt của hôm nay khác xưa rất nhiều, có một cảm giác không nói nên lời. Cứ như y thờ ơ với hết thảy những thứ ở đây, nhưng cũng ại gắn bó tương quan.
Trước đây Mạc Tuyệt rất dễ say, nhưng tối nay y lại vô cùng tỉnh táo. Rượu làm hồng hai má, dưới ánh sáng trông lại càng mê người.
Hắn không biết đâu là thật, đâu là mộng. Mà cũng không cần phải phân rõ làm gì.
Trong tiếng vui cười, Mạc Tuyệt lẳng lặng đi tới ngự hoa viên. Hương hoa phiêu đầy cả vườn, thật là mê người. Nhìn lên bầu trời, ánh sao lấp lánh, nguyệt như câu.
Đã bao lâu rồi không bình tâm thưởng thức cảnh đẹp? Ngồi trên ghế đá có chút lạnh lẽo, y nhìn lên bầu trời đêm, tựa tiếu phi tiếu.
“Mạc ca!” Âm thanh của Chúc Liên vang lên phía sau y.
“Sao lại chạy ra đây rồi?” Mạc Tuyệt vẫn không quay đầu lại, hỏi.
Chúc Liên ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt, lo lắng hỏi: “Ta muốn nói chuyện với ca!”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt sờ sờ đôi gò má non mềm của Chúc Liên: “Vẫn mềm mại như ngày nào!”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Chúc Liên xoa xoa hai má bị nhéo đau, hỏi.
Đêm, rất yên tĩnh.
Mạc Tuyệt nhìn Chúc Liên một hồi, mới đáp: “Lam Dục Quỳnh đã chết, còn ta thì dùng Di Vong cổ!”
“Cái gì?” Chúc Liên đứng phắt dậy, kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187217/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.