Hồi thứ bảy
Mạc Tuyệt Làm Mối Song Ngọc
Trong một biệt viện của Mạc Tuyệt ở ngoài cung.
Ngoài trời, hoa tuyết rơi nhẹ như cánh bướm, tựa trên nhuyễn tháp, Mạc Tuyệt vừa ăn quýt ngọt vừa hưởng thụ Ngọc Sương xoa bóp.
“Sương Nhi mạnh thêm chút đi!” Nheo mắt hưởng thụ, Mạc Tuyệt rất hài lòng với tay nghề xoa bóp của Ngọc Sương.
Ngọc Sương mặt không chút thay đổi, thêm lực nơi tay.
Công tử đúng là nhân cơ hội bắt chẹt người khác. Ngọc Sương nhủ thầm.
Như là nghe được tiếng lòng của hắn, y cười khẽ: “Vào ngày đông, băng rất ngon miệng!”
Ngọc Sương đáp: “Thấm tận ruột gan!”
“Sương Nhi đúng thật là…” Lời còn chưa hết, cửa đã bị đẩy ra.
Cả người dính đầy tuyết, Ngọc Băng lảo đảo chạy vào.
“Lạnh chết ta, lạnh chết ta!” Ngọc Băng lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn, phủi hết mớ tuyết trên người mình, vẻ hồn nhiên đó đã bị hai người nào thu hết vào mắt.
Ngọc Sương cung kính nói với Mạc Tuyệt: “Công tử chờ chút!”
Mạc Tuyệt mỉm cười, chờ xem kịch hay.
Ngọc Sương là quân sư hạng nhất bên người Mạc Tuyệt, có rất nhiều diệu kế, lại biết tùy cơ ứng biến. Ngược lại, Ngọc Băng là vạn sự thông, với cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào của hắn, có thể tìm hiểu đủ các tin tức. Tuy là như thế, nhưng ở trước mặt Ngọc Sương, Ngọc Băng toàn chịu thiệt.
Mặt Ngọc Sương rất khó coi, đi tới cạnh Ngọc Băng, túm lấy vạt áo của hắn. Ngọc Băng hoảng sợ, nhìn Ngọc Sương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187203/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.