Hồi thứ chín
Di Vong Chi Cổ (Thượng)
Đau đớn, giống như một nhát đao, chậm rãi, đâm vào ngực, nhưng cũng không được giải thoát.
Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi quấn quanh thân hình mảnh mai lại hiện lên nét phong tình. Cuộn tròn bên góc giường, môi dưới đã bị Mạc Tuyệt cắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống hai má ròng ròng, giống như nước mắt. Chịu đựng cơn đau do Di Vong cổ mang lại, trên cánh tay mảnh khảnh của y đã xuất hiện một khối u mấp máy như mạch máu, đây là cổ độc, nó muốn trốn khỏi người Mạc Tuyệt, chạy ra ngoài.
Cả người Mạc Tuyệt run lên, đến thuốc cũng không thể kiềm chế nó được sao? Mạc Tuyệt suy yếu mở mắt ra, một khi nó thoát ra khỏi cơ thể y, vậy có nghĩa là… những tình cảm, yêu hận cùng Kha Phượng Viêm y đều sẽ nhớ.
Mạc Tuyệt không muốn những cảm giác ấy trở về, y cũng không cần để nó về.
Nhưng cơn đau này, thật sự rất khó chịu đựng, một lần thống khổ hơn một lần, nếu cứ kéo dài như vậy, e là y sẽ đau tới chết.
Cười khổ một tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện chút bất đắc dĩ. Cả cánh tay trái đang run lên, Mạc Tuyệt thầm kêu không tốt, dường như cổ độc quyết tâm muốn chạy ra ngoài cho bằng được.
“A —!” Kêu lên một tiếng thê lương, Mạc Tuyệt đã suy yếu nằm trên giường, áo ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào người, trên chiếc cằm nhọn, mồ hôi còn đang rỏ xuống. Chính tiếng kêu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187199/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.