Hồi thứ mười bốn
Đàm Tiếu Phong Sinh
Ở cùng Lam Dục Quỳnh mấy năm, Đồng Tương Nhược thường xuyên bị những lời kinh người của hắn làm nghẹn họng và lúc này, cũng không phải là lần nghiêm trọng nhất.
“Tương Nhược không phải là người đó, cũng sẽ không biến thành mỹ nhân!”
Lam Dục Quỳnh nâng hai má Đồng Tương Nhược lên nhìn trái nhìn phải, gọi: “Đồng mỹ nhân…”
Đồng Tương Nhược chống tay lên bàn đứng dậy, thần sắc có chút mất tự nhiên: “Công tử trông chừng Mạc Nhi, ta ra ngoài một chút!”
Thấy mưu kế của mình đã thực hiện được, Lam Dục Quỳnh cũng không ép sát nữa, mà cười khẽ: “Ta và Mạc Nhi sẽ ở đây chờ ngươi về!”
Một câu thuận miệng, nhưng khiến lòng Đồng Tương Nhược thật ấm áp.
“Ừm!” Đơn giản đáp lại một tiếng, Đồng Tương Nhược vội vàng đi ra ngoài. Với một người cô đơn như hắn mà nói, sự quan tâm của người khác như một chất độc mãn tính, chậm rãi ăn mòn cơ thể hắn, cho đến khi, độc tính phát tác.
“Phụ thân, sao đến cả Tương Nhược ca ca người cũng trêu chọc?” Mạc Nhi vừa ăn chân gà, vừa hỏi.
“Ha ha,” Lam Dục Quỳnh cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm, ân cần dạy bé: “Thà giết lầm một vạn, cũng không thể bỏ sót một người!”
“Phụ thân thật bạo lực!”
“Với mỹ nhân nha, đương nhiên là một người cũng không thể buông tha rồi!” Lam Dục Quỳnh nhìn bóng dáng Đồng Tương Nhược ngoài cửa sổ, như suy nghĩ gì đó: “Hơn nữa, với tính khí đó của Tương Nhược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/2187189/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.