Dường như Bánh Thịt cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm, đôi mắt to tròn bất an nhìn bốn phía…
Muốn bảo vệ cho một đứa trẻ còn chưa chào đời quả là một chuyện không dễ dàng, ít nhất thì càng khó hơn so với những gì Mạc Tuyệt đã nghĩ. Mỗi một miếng ăn điều phải kiểm tra, sợ bị người ta hạ độc, ấy thế mà cũng chỉ chút nữa, An tiểu đễ đã trụy thai.
Lúc Mạc Tuyệt chạy tới, An tiểu đễ cũng đã ngủ.
“Sao lại như thế?” Y hỏi cung nữ đứng cạnh bên.
Tiểu cung nữ Mai Nhi khóc sướt mướt, “Sáng nay nương nương đến thỉnh an Lệ phi nương nương, dường như có chút không vui. Trở về, lúc đi ngang qua hồ sen, nương nương nói muốn yên tĩnh một chút, vì thế người đã dừng lại ngắm hoa! Nào ngờ lại có một con chó nhỏ chạy từ trong bụi cây ra, nương nương kinh hãi, ngã vào trong hồ!”
Mắt phượng nhíu lại, trong hoàng cung sao đột nhiên lại có con chó chạy ra?
“Con chó nhỏ đó là của ai?”
“Là của Liên dung thư!”
Của Chúc Liên? Mạc Tuyệt cảm thấy việc này có gì đó là lạ. Lúc Chúc Liên còn ở phủ thái tử rất thích nuôi chó, vì thế Kha Phượng Viêm từng tặng cho hắn một con, dường như gọi là Bánh Thịt. Mỗi lần nhắc tới tên con chó ấy, Mạc Tuyệt thấy đau đầu, xem ra cũng chỉ có Chúc Liên mới nghĩ ra được cái tên này. Như sực nhớ chuyện gì, Mạc Tuyệt lập tức đứng dậy, “Đi Liên uyển!”
Ngọc Tuyết và Ngọc Sương cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phi-hoac-chu/105922/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.