Tôi cũng chẳng phải thánh nữ trong các cuốn tiểu thuyết khác, lại còn chẳng có bàn tay vàng giống những nữ chính xuyên không, điều duy nhất tôi có thể làm là chăm sóc cậu ấy đến khi khỏi bệnh. Với tâm thế như thế tôi đứng ngoài cảnh cổng biệt thự bấm chuông. Đợi một lúc, có một bóng người từ xa thu hút sự chú ý của tôi, đến khi người đó đến gần tôi mới nhìn rõ mặt, đó là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi.
Thấy tôi, người đó liền chào: "Xin chào, chắc cô là cô Tô. Cô vào đi chúng ta sẽ bàn về công việc." ông ta nói. Tôi cũng chào và sau đó đi theo ông ta. Đúng như tôi nghĩ, căn biệt thự này bên trong rất rộng, đèn chùm bàn ghế đều mang phong cách Châu Âu. Căn biệt thự này có nhiều gian, đây là gian nhà chính, là nơi ở của mợ cả, mợ hai, cậu cả. Gian thứ hai là nơi ở của vợ chồng cô hai, cô ba. Còn cậu út người tôi sẽ chăm sóc ở gian cuối cùng. Sau khi bàn luận về công việc, ông ta đưa tôi đến gian cuối cùng.
Mặc dù là gian cuối nhưng nó không tồi tàn như tôi nghĩ chỉ hơi buồn và âm u. Ông ta để tôi ngồi xuống rồi đi lên lầu thông báo cho cậu út. Có lẽ, bây giờ cốt truyện chưa bắt đầu vì Quốc Anh vẫn chưa trở thành người quản gia, một lát sau ông ta xuống: "Cô Tô từ nay sẽ trở thành hộ lý chăm sóc cho cậu út nên cô sẽ ở căn phòng còn trống sát phòng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phan-dien-khong-de-ta-roi-nua-buoc/2900854/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.