Tần Tu Nhiên không nói được câu nào, anh thấy làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, anh hơi không dám nhìn Cố Lam, anh sợ giờ phút này anh quay đầu lại là cuối cùng cả đời sẽ không còn bất cứ ai khác có thể lọt vào mắt anh. 
Anh cười gượng một tiếng, che giấu chút hoảng loạn bất an của mình: “Tôi phát hiện con người em, nịnh nọt cũng đi sâu vào lòng người thật đấy” 
“Không phải vậy sao?” Cố Lam vừa nghe thấy Tần Tu Nhiên khen mình, lập tức trở nên kiêu ngạo, cô quay đầu lại chống một tay lên khung xe, cơ thể thả lỏng, một tay chống đầu: “Bước đầu tiên để khen người khác chính là phải đi sâu vào nội tâm người ta. Lúc nào tôi cũng khen người khác rất chân thành, đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không lừa già dối trẻ.” 
Tần Tu Nhiên bị cô chọc cười, gật đầu khen ngợi: “Đúng thật, cảm nhận sâu sắc lắm. Tôi đánh giá người khác cũng thế, góc độ chính xác, tư duy rõ ràng, một câu đã có thể xuyên thấu, mới là trình độ của tôi.” 
“Vậy anh tuyệt đối đừng có đánh giá tôi đấy.” Cố Lam vội vàng xua tay: “Lòng dạ tôi nhỏ nhen lắm, không chịu nổi đánh giá đâu, anh dám đánh giá tôi thì tôi sẽ nhớ cả đời đấy.” 
“Em nói như vậy làm tôi rất muốn đánh giá em.” 
Tần Tu Nhiên nói tiếp, khiến Cố Lam thấy hơi bất ngờ: “Vì sao chứ?” 
“Tôi đánh giá một lần em đã nhớ cả đời, thế chẳng phải tôi phê bình thêm mấy lần nữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406225/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.