Khi Tần Văn Bác và thợ phá khóa chạy đến nhà Tần Tu Nhiên thì lúc này ba người Tần Tu Nhiên đang đứng trên đỉnh núi, cầm ô che mưa, ăn bánh mì nhìn Nam Thành phía xa xa. 
“Tôi nói sẽ mưa mà.” Tần Tu Nhiên ăn bánh mì, oán trách: “Hôm nay hai người không thể ngắm mặt trời lặn được nữa rồi, Bạch Sở Nhiên tôi khuyên anh nên chấp nhận số mệnh, đừng phí sức nữa.” 
“Không thể.” Bạch Sở Nhiên tiếp tục kiên trì: “Hết mưa là có thể nhìn thấy mặt trời lặn.” 
“Ồ.” Nói xong, mưa dần nhỏ đi, Cố Lam hô lên một tiếng, mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, nghe thấy cô kinh ngạc cảm thán: “Mặt trăng mọc rồi.” 
Bạch Sở Nhiên: “...” 
“Đừng nói nhảm.” Tần Tu Nhiên: “Trời mưa nên mặt trăng chưa xuất hiện ngay được đâu.” 
“Ồ.” Cố Lam ăn bánh mì, không chút hứng thú. 
Mưa dần tạnh, để lộ ra bầu trời đen như mực. Cố Lam thở dài, hơi tiếc nuối: “Mặt trời lặn rồi.” 
“Đúng vậy...” 
Bạch Sở Nhiên lẩm bẩm. 
Tưởng Như mãi không trả lời khiến cho anh ta cũng không biết lát nữa xuống núi như nào. 
“Nếu không.” Cố Lam quay đầu nhìn anh ta: “Anh trả nhẫn cho tôi trước đi?” 
Nghe thấy lời này, Bạch Sở Nhiên hơi do dự. 
Cố Lam nghĩ, nhìn xung quanh: “Anh muốn tôi đi cùng anh một ngày tôi cũng đi rồi, anh muốn tôi ngắm mặt trời lặn cùng tôi cũng ngắm rồi, anh tôi cũng làm quen lại lần nữa rồi, cái nhẫn kia cũng không có nhiều ý nghĩa với anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406220/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.