Gió lạnh thổi qua gáy Cố Lam mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, xung quanh cây cỏ cao đến nửa thân người đang chập chờn đung đưa trong gió càng tăng thêm không khí của phim kinh dị.
Vệ sĩ ở bên cạnh vẫn đang hì hục hì hục đào hố, Cố Lam nhìn thanh niên có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt thì nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Anh... Anh đang nói đùa phải không?"
"Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô đấy à?"
Tần Tu Nhiên nhướng mày.
Trái tim Cố Lam run lên, cô không nghĩ tới mình lại gặp phải loại người thích nhảy nhót trên đầu pháp luật như vậy.
Có phải là ở nước ngoài cầm súng quá lâu nên gan cũng lớn hơn rồi hay sao? Lại dám làm loại chuyện như này?
Tuy vô cùng sợ hãi nhưng cô đã ổn định lại tinh thần và tự dặn lòng mình nhất định phải bình tĩnh, phải sống sót rời khỏi nơi này.
Cô giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Anh hỏi đi, nếu không biết thì tôi sẽ không nói còn nếu biết gì thì tôi sẽ nói nấy!"
"Ai sai khiến cô đến cướp vali của tôi?"
"Tôi không có cướp..."
"Ai?" Tần Tu Nhiên cắt ngang lời cô, nhấn mạnh chủ ngữ.
Cố Lam đang nói thì bị ngắt lời nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Bà chủ của tôi."
"Giản Ngôn?"
"Đúng vậy."
Cố Lam gật đầu nhưng rất nhanh đã giải thích: "Cô ấy cho rằng cái vali này..."
"Đừng nói chuyện."
Tần Tu Nhiên liếc xéo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406175/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.