Bình tĩnh!
Cô nhất định bình tĩnh!
Cô không được chạy.
Có thể là gặp ma thôi, sao tự dưng lại thấy người đàn ông mặc vest thích ra vẻ kia ở đây chứ!!
Cố Lam cầm tay nắm cửa, tay hơi run rẩy, cô dùng chút lý trí còn sót lại phân tích.
Trước đấy anh thấy cô là cô đang trong bộ dạng giả trai, hôm nay cô trang điểm rồi còn đội cả tóc giả, chưa chắc anh đã nhận ra cô.
Hơn nữa hình như lần trước lúc đầu anh cũng đeo kính, sau đó kính bị rơi mắt, chưa chắc anh đã nhận ra mặt cô.
Tóm lại, nếu bây giờ cô bỏ chạy, hơn chín mươi phần trăm sẽ khiến đối phương chú ý, bây giờ cô không bỏ chạy thì còn có khả năng có thể lừa dối cho qua được.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi thở, sau khi phát huy kỹ thuật diễn xuất của cả đời đến mức tận cùng, cô xoay người đầy tao nhã theo lời Giản Ngôn dạy, xấu hổ cười với đối phương, bóp giọng nói: “Xin lỗi, tự dưng tôi nhớ ra hình như điện thoại của tôi còn ở bên ngoài.”
“Điện thoại của cô đang trong tay cô đấy.”
Ánh mắt Tần Tu Nhiên dừng lại trên bàn tay đang cầm điện thoại và túi xách của cô, vô tình vạch trần cô.
Cố Lam xấu hổ nở nụ cười, lộ ra biểu cảm khiếp sợ tiếp tục bóp giọng nói: “À, thế mà tay tôi lại đang cầm, tôi quên mất! Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Tần Tu Nhiên không nói câu nào, anh nhíu quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406173/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.