“Vệ sĩ!”
Cố Lam cảm nhận được động tĩnh ở đằng sau lưng mình lập tức hô lên thật to, tay chân cô phản ứng nhanh nhạy hơn đầu óc, ngay khi Vương Hán Nam tới gần, cô lập tức xoay người tung cước đạp cho anh ta một phát rồi quay đầu bỏ chạy.
Mẹ của Vương Hán Nam hét ầm lên. Vương Hán Nam chống người tự đứng dậy, chỉ tay về phía bóng lưng của Cố Lam, hô hoán: “Bắt anh ta lại! Đánh anh ta cho tôi!”
“Vương Hán Nam, anh chán sống rồi!”
Giản Ngôn mắng to, dẫn người của mình xông lại.
Người của hai phe lập tức lao vào đấm nhau túi bụi, Cố Lam trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Vương Hán Nam xô Giản Ngôn ra, dẫn người đuổi theo Cố Lam: “Mặc kệ mấy đứa kia đi, đánh thằng này cho tôi! Cứ nhè thẳng mặt mà đánh!”
Câu nói quen tai này khiến Cố Lam ngừng thở, cô không kịp nghĩ nhiều, bám vào chiếc bàn trong phòng tiệc, chạy vòng quanh bàn né tránh Vương Hán Nam rồi xông ra ngoài.
Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ*.
*Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ là một câu thơ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu tả cảnh chèo thuyền, nghĩa là: Chèo vội, chèo vội, đàn cò giật mình bay lên.
Trong sảnh tiệc, người ngã bàn đổ, Cố Lam cảm thấy mình giống như con chó hoang rơi vào bước đường cùng, bỏ chạy thục mạng trong sảnh tiệc.
Cô liên tục tự an ủi mình rằng không sao hết, chi phí thuốc men cũng thuộc mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-song-thu/3406168/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.