Lục Ngọc không cần đi cũng biết mọi người sẽ nói gì. Phó Cầm Duy nắm tay của Lục Ngọc.
Tay của cô vẫn cực kỳ mềm mại, cầm thế nào cũng không đã ghiền.
Nhưng ở trước mặt con trai, Lục Ngọc rút tay về nói: “Đừng đùa nữa, nói chính sự với anh!”
Phó Cầm Duy nói: “Không sao, có anh đây mà.”
Sau đó ba người cùng nhau về thôn.
Tuy họ ở trong huyện, nhưng có xe, trước đây đều là mỗi tuần về một lần, sau này con lớn, thứ bảy chủ nhật phải đi học vẽ, thời gian dài liền biến thành một tháng về một lần.
Mỗi lần về thôn, ở nhà đều sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ngon.
Nhưng lần này cực kỳ khác, trước khi Lục Ngọc bọn họ về, gọi anh cả anh hai Phó, chị cả Lục và chị hai Lục trong huyện về luôn, thanh thế rất lớn.
Bảo họ xin nghỉ, nói có chuyện muốn thương lượng.
Lục Ngọc bọn họ còn chưa tới, người khác đã về tới nhà rồi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, trịnh trọng gọi người về như vậy.
Họ đều tới nhà của Lục Ngọc trong thôn, nơi đó rộng.
Bình thường hai nhà đều có chìa khóa, lúc rảnh rỗi sẽ tới quét dọn bụi bẩn giúp.
Tuy không có ai ở nhưng vẫn luôn giữ vô cùng sạch sẽ.
Thấy đã trưa, người còn chưa về.
Trong lòng Tiêu Thái Liên có dự cảm không tốt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Chắc chắn có chuyện, nhưng lại không biết là chuyện gì, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/3612020/chuong-450.html