Chương trước
Chương sau







Tiêu Thái Liên nhìn một cái liền nói: “Đúng thật!”

Sau đó bà gọi họ, Tiểu Tích Niên lập tức chạy như bay tới: “Bà nội!” Thằng bé thích làm nũng nhất.

Gặp được bà nội mình thích, lập tức vui mừng.

Tiêu Thái Liên đã mấy ngày không nhìn thấy cháu trai út, bây giờ nhìn thấy, lập tức ôm thằng bé vào trong lòng, suýt xoa không ngừng.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con về sao không gửi thư báo trước?”

Lục Ngọc nói: “Vừa hay có thời gian!” Nói xong đưa đồ như thịt và lạp xưởng tới.

Đây toàn là đồ ngon.

Người trong thôn nhìn đến sững sờ: “Vẫn là hai vợ chồng Phó Cầm Duy hiếu thuận! Đừng thấy cậu ấy chuyển đi rồi, nhưng quay về cũng mang đồ về!” Hơn nữa còn mang không ít.

Trên mặt Tiêu Thái Liên cũng mang theo ý cười: “Chứ gì nữa, nếu nói mấy đứa con trai này của tôi, nhà thằng tư là hiếu thảo nhất!” Nói xong lập tức nhận đồ, cùng họ về nhà.

Chị ba Phó nhìn thấy cũng vui: “Hôm nay ở nhà ăn đi, chị hấp bánh gạo.”

Thứ như bánh gạo phải nấu cơm trước, sau đó giã rồi định hình, ngon thì ngon, chỉ là cách làm quá phí sức.

Lục Ngọc nói: “Chị ba vất vả rồi!”

Chị ba Phó thấy cô cầm nhiều đồ như vậy về, cười nói: “Em khách sáo với chị dâu cái gì!” Bây giờ đã ra riêng rồi, anh cả đã chuyển đi, anh hai vẫn chưa đi, nhưng ra riêng thì là ra riêng rồi.

Bây giờ chị ba Phó rất kiêu ngạo, bày ra tư thái làm chủ nhân.

Chị ba Phó thích hóng chuyện nhất, hôm nay thấy Lục Ngọc liền không nhịn được muốn nói vài câu với cô: “Em nghe nói rồi chứ? Chị cả đã mua nhà ở huyện rồi, ây dô, căn nhà nhỏ xíu mà tốn tám trăm tệ.”

Nếu ở trong thôn, tám trăm tệ đã có thể xây hai gian phòng kèm theo sân rồi.

Lục Ngọc nói: “Hết cách, đồ trong huyện đắt.”

Chị ba Phó nói: “Chứ gì nữa, anh ấy mua như vậy dọa chị hai đủ sặc, chị hai càng không nỡ mua!” Lục Ngọc nói: “Muốn mua vẫn phải mua sớm, sợ là trong huyện sẽ tăng giá.”

Lúc đầu Tiêu Thái Liên cũng cho chị hai tám trăm tệ, nghe thì nhiều, nhưng khi muốn mua nhà mới phát hiện không hề hấn gì.

Nhà quá rẻ thì quá tàn tạ, nhà có thể ưng mắt đều rất đắt.

Thực ra anh chị hai làm cổ vịt lâu như vậy, trong tay cũng có khoảng năm trăm tệ, cộng lại một nghìn ba đủ mua một căn nhà tốt rồi.

Nhưng trước đây từng nghèo, có chút tiền đều hận không thể ôm trong lòng, thế này cũng có thể hiểu được.

Lục Ngọc nói: “Em còn có ít đồ muốn mang cho mẹ em, vậy em đi trước, đợi buổi tối tới ăn cơm.”

Chị ba Phó vốn còn muốn buôn chuyện với cô nữa, thấy cô có việc lập tức nói: “Vậy em mau đi đi, chỗ chị không có việc gì! Đợi nấu xong, chị đi gọi em.”

Lục Ngọc nói: “Không cần gọi, lát nữa là em quay lại.”

Lục Ngọc cầm đồ lại đến chỗ mẹ cô, trên đường người trong thôn đột nhiên nóng mắt: “Lần này quay về tốn không ít tiền nhỉ.”

Người bên cạnh nói: “Bây giờ Phó Cầm Duy là xưởng trưởng, muốn bao nhiêu tiền mà không có?” Vừa nghe anh ta nói như vậy, mọi người cũng không nhiều lời nữa, đều chuyển sang ngưỡng mộ Lục Ngọc.

Lục Ngọc mang đồ về nhà, trong nhà chỉ có chị cả và Lục Bảo.

Chị cả Lục nhìn thấy Lục Ngọc về nên rất vui: “Về rồi?”

Lục Ngọc để đồ xuống: “Đúng vậy, quay về thăm mọi người một chút.”

Trong nhà nuôi heo, việc nấu cháo heo quá nặng nhọc. Dù sao cơ thể chị cả cũng yếu ớt, bây giờ còn phải bốc thuốc bổ uống.

Không làm được việc nặng, chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong thôn. Lục Ngọc vốn quyết định bảo chị cả giúp, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của chị ấy, lại có hơi do dự.

Chị cả như nhìn ra tâm tư của Lục Ngọc, lập tức nói: “Sao vậy, tìm chị có chuyện à?”

Lục Ngọc thấy chị ấy hỏi, lập tức nói: “Chỗ em có hơi bận, muốn nhờ chị tới phụ! Chỉ là chị tới giúp em, chuyện trong nhà phải làm sao?”

Chị cả nghe vậy lập tức nói: “Trong nhà không có việc gì cho chị. Chị nói với cha mẹ một tiếng là được.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.