Anh ta đi như vậy, bác gái Lục liền òa khóc, chỉ vào người nói lỡ lời vừa nãy nói: “Sát Thiên Đao này, tôi không biết đã đắc tội cô chỗ nào, vì sao lại ăn nói như vậy, con gái tôi phải làm sao!”
Chuyện này bà ta có lý, không hề muốn buông tha người ta.
Người lỡ miệng đó có hơi lúng túng: “Thím, đừng so đo với tôi.” Cô ta cũng không muốn chịu thua, nhưng tội danh này thực sự quá lớn, cô ta không gánh nổi.
Hối hận muốn chế.t, đang yên đang lành thèm thuồng cái gì, ăn ké miếng há cảo lại gây họa, còn chi bằng không ăn. Chuyện này xôn xao lên.
Bác gái Lục vừa khóc vừa quậy, kéo dài rất lâu, sau đó mới vuốt mặt về nhà.
Sau khi về nhà, bà ta thay đổi vẻ ưu sầu trên mặt, nói: “Hai đứa nhãi kia đi cũng thôi, con ở đây ngoan ngoãn dưỡng thai, chỉ cần cái bụng giỏi giang có thể sinh ra một đứa con trai, sau này chắc chắn sống không tồi!”
Lục Kiều cũng nghĩ như vậy, kiếp trước Lưu Đại Quốc theo đuổi cô ta tới sống dở chế.t dở, kiếp này trong bụng còn có con của anh ta, càng thêm thân thiết hơn.
Hơn nữa Lục Kiều có một bí mật không thể tiết lộ, cô ta không thích Lưu Đại Quốc.
Bây giờ lấy một nghìn từ chỗ mẹ cô ta, Lưu Đại Quốc lại cho hai trăm, cộng thêm khoản tích góp trước kia, trong tay có hai nghìn tệ, còn có một căn nhà trong thôn.
Với từng này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/3611822/chuong-252.html