Một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài truyền tới, tìm Lục Ngọc.
Lục Ngọc mở cửa, trong mắt có chút kinh hỉ: “Chị cả, sao chị lại tới đây?”
Thời gian qua, Lục Bình vẫn luôn ở nhà, gần như không ra ngoài.
Bây giờ cũng đã hồng hào hơn, trông ra hình ra dáng rồi.
Chỉ là đó đều là bên ngoài, chị ấy bị thương rất nặng, gần như không làm nổi việc gì.
Tuy ở cùng một thôn, nhưng Lục Ngọc bận bịu rất nhiều việc, đã rất lâu không đi thăm chị ấy rồi.
Bây giờ thấy chị ấy chủ động tới, Lục Ngọc kéo tay chị nói: “Như thế nào, sức khỏe đã tốt lên rồi sao?”
Chị cả nói: “Nhờ phúc của em, tốt lên rất nhiều rồi!”
Lục Ngọc nhạy cảm phát giác dường như chị cả có chuyện muốn nói, sau đó kéo chị ấy tới khu vườn nhỏ không người ở phía sau.
Chị cả nhìn Lục Ngọc, nghĩ tới lúc cô còn bé.
Cô gái nhỏ trước đây an tĩnh giống như một chú mèo con, luôn trốn phía sau người khác cũng đã dần lớn lên, trở thành người có thể gánh vác một phương, lợi hại hơn rất nhiều nam đồng chí.
Lục Ngọc là niềm kiêu ngạo của nhà họ, mỗi lần cha mẹ nhắc tới, trên mặt đều tràn ngập ý cười.
Chị cả nói: “Chị muốn mua một căn nhà, đã bàn bạc xong rồi, là căn nhà của nhà họ Lý trong thôn, năm sau họ muốn xây nhà mới.”
Trước kia Lục Ngọc không hiểu ý của chị ấy.
Sau đó hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/3611811/chuong-241.html