Chương trước
Chương sau







Lục Ngọc vào trong phòng lén lút thay quần áo xong, nói với Phó Cầm Duy: “Hình như mẹ không giận.”

Khi đó Tiêu Thái Liên biết họ mua nhà còn rất tức giận, sao còn khoe khoang?

Phó Cầm Duy nói: “Mẹ chúng ta không phải người bình thường!”

Bản thân bà có hơi thích khoe khoang, bây giờ mua căn nhà tốt như vậy, đã không ở nhà nổi, muốn ra ngoài nói với người ta lợi ích của việc mua nhà.

Nhưng như thế này cũng tốt, giải thoát tất cả mọi người ra, nếu bà không vui cả ngày, người trong nhà cũng khó xử.

Lớp học xóa mù chữ đã có thành quả bước đầu, lại thêm chuyện mua nhà, trưởng thôn cho mọi người nghỉ ngơi. Nhà họ Phó chỉ còn một chuyện làm cổ vịt.

Rất nhanh, Lục Ngọc ở trong phòng nghe thấy có người gõ cửa.

Lục Ngọc mở cửa ra xem, là chị hai và chị ba đứng bên ngoài.

Chị hai Phó nói: “Chị cả mang thai rồi, bọn chị dọn dẹp giúp em.”

Dù sao thì họ rảnh cũng rảnh đó, hơn nữa cũng rất muốn đi xem thử.

Lục Ngọc nói: “Cảm ơn chị dâu, ngày mai đi.”

Chị ba Phó là người tính tình nóng vội, nói: “Còn cần gì ngày mai, vừa hay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bọn chị chụm lại cười cười nói nói, không hề buồn tẻ chút nào, rất nhanh đã làm xong hết công chuyện rồi.”

Phó Cầm Duy ở bên ngoài cầm giẻ và chậu.

Họ cùng ra ngoài, bên ngoài, Tiêu Thái Liên cùng các thím các bác còn đang nói chuyện.

Thấy họ sắp đi, người khác cũng nói: “Chúng ta cũng cùng đi phụ!” Người trong thôn đều là người siêng năng, vận động tốt hơn là bảo họ ngồi lì đấy.

Thực sự là thịnh tình khó chối từ.

Mở cửa nhà lớn nhà họ Thẩm, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy đã tới ngó qua một lần, lần này bình thản hơn nhiều.

Nhưng những người khác là lần đầu nhìn thấy.

“Ôi trời ơi!” Hoàn toàn cả kinh.

Họ chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như vậy.

Tuy có hơi tan hoang, nhưng sân rất to, bên trong còn có một cái cây, trên mái nhà ngay cả ngói gạch cũng đều khắc hoa.

Người trong thôn không hiểu thẩm mỹ, nhưng chỉ nhìn gạch xanh ngói lớn liền biết một nghìn tệ này xứng đáng.

Một nghìn tệ, còn không đủ mua một nửa số gạch ngói này. Những người khác lần lượt tới các phòng xem, còn nói đùa: “Cũng không biết nơi này có đồ di lưu gì không.”

Người bên cạnh nói: “Căn nhà này đã bị tịch thu rất nhiều lần, đào ba thước đất cũng không quá, sao có thể còn lưu lại đồ!”

“Thật đáng tiếc! Nghe nói trước đây có người mua nhà đào ra được kim nguyên bảo, phải bao nhiêu tiền chứ?”

Không biết là ai nói câu này, nếu thật sự có tài chủ đào ra được đồ, thế thì phát tài rồi. Những người khác để bụng, không màng dọn dẹp nữa, lấy cớ đi về.

Đi về liền nói với người nhà, muốn gom góp mua lại mấy căn nhà còn lại.

Lỡ như thật sự có đồ, há không phải là phát tài sao.

Lục Ngọc ở bên cạnh nhìn xong không nói gì, người khác chỉ biết vàng bạc trang sức đáng tiền.

Từ khi nhìn ra xà nhà và gia cụ đều là làm từ gỗ lim và tử đàn, lại nhìn kỹ lại, thứ đáng tiền đều bày ngay trước mặt, nhưng lại có người không biết, bàn ghế đều đáng tiền.

Ngay cả bình hoa đơn sắc còn để lại, trông thì tầm thường, nhưng kiểu dáng đều thuộc đời nhà Tống.

Mọi người phụ giúp dọn dẹp, vải lau một cái liền trở nên đen xì.

Ngày nào cũng lau, ít nhất phải lau cả tháng mới có thể lau ra hình ra dáng. Căn nhà này quả nhiên chu chính, nghe nói nhà địa chủ ngày xưa còn có nha hoàn hầu hạ.

Một thím nói: “Nếu thật sự có thể sống trong căn nhà này, cuộc đời này cũng đáng rồi.”

Lục Ngọc nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chúng con để một phòng cho mẹ, mẹ nhìn trúng căn nào tùy ý chọn.”

Trên mặt Tiêu Thái Liên lập tức nở ra nụ cười: “Haiz, con có lòng này là được! Mẹ không sống ở đây đâu.” Tuy nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Ở trước mặt người ngoài cho bà thể diện lớn như vậy, quả nhiên vẫn là con dâu tốt của bà.

Lục Ngọc dọn dẹp như vậy, những người khác trong thôn nghe tiếng cũng tới xem, càng xem càng cảm thán, đều có chút ghen tỵ: “ y da, các người ra tay nhanh thật.”

Ông ta cũng muốn gom tiền mua căn nhà này, sống ở đây cũng tương đương với gia đình đại hộ rồi. Hưởng thụ một chút chỗ ở của gia đình đại hộ ngày xưa, nói ra đã thấy đẹp.

Càng thêm ngưỡng mộ Lục Ngọc, vẫn là người ta có mắt nhìn ra tay nhanh, biết có đồ tốt căn bản không do dự.

Hôm nay dọn dẹp nhà, Tiêu Thái Liên lại có đủ thể diện.

Thôn dân nhìn thấy căn nhà lớn nhà họ Thẩm, cũng d.a.o động với mấy căn nhà chưa bị mua, rất nhanh ba căn khác cũng đều được bán đi.

Còn có người muốn mua nhà, nhân khẩu trong thôn nhiều không có chỗ ở, cộng thêm người bây giờ không giống ngày xưa.

Bây giờ điều kiện tốt, mọi người cũng không tạm bợ, nhà lớn đều đã được bán hết.

Trưởng thôn còn tuyên bố, nói sau này bờ đối diện sông còn sẽ xây một lô nhà mới.

Bây giờ còn đang quy hoạch, nếu có người muốn mua nhà, có thể đi đăng ký đợi quy hoạch ra điều lệ, rồi thống nhất nói với họ.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.