Bác gái Lục bị lời con gái dọa cả kinh: “Con gái, đó là một căn nhà, con nói đơn giản giống như mua cải trắng vậy.”
Lục Kiều biết mẹ cô ta thích nghe gì, nói: “Đợi con vào thành phố, tới lúc đó, em trai học ở thành phố, rồi lại nghĩ cách đưa cha con vào thành phố tìm công việc, cả nhà chúng ta cùng tới, không dắt theo bà con.”
Từng câu nói đều hợp ý bác gái Lục: “Nếu thật sự có thể như thế thì quá tốt.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách để con ở lại thành phố, cho con đi trước, con lại đưa các người đi, cả nhà chúng ta đều có thể sống tốt.”
Cô ta cật lực vẽ bánh cho mẹ mình.
Bác gái Lục nói: “Ừm.”
Quả thật ở trong thôn không có tiền đồ gì, mấy năm qua, chính sách cơi nới hơn trước đây, người có chút bản lĩnh đều muốn vào thành phố.
Hai người ôm theo khát vọng về cuộc sống nơi đô thành, đi thẳng tới nhà Lý Dục Tài, cô ta gõ cửa. . ngôn tình ngược
Người mở cửa là một người đàn ông xa lạ, nhìn thấy Lục Kiều, anh ta có chút m.ô.n.g lung: “Cô tìm ai?”
Hôm nay Lục Kiều mặc chiếc áo hoa đẹp nhất, lại tết b.í.m tóc con rít lưu hành nhất hiện nay, tỉ mỉ sửa soạn, trông tươi mới trẻ trung, nói: “Tôi tới tìm Lý Dục Tài.”
“Dục Tài, có người tìm cậu.” Chàng trai lạ này là bạn của Lý Dục Tài, đi ngang qua đây mua một cái dưa hấu to, thuận tiện tìm ông cụ chơi cờ.
Lý Dục Tài đi ra, kết quả nhìn thấy Lục Kiều nhìn mình mỉm cười, ánh mắt đó giống như gặp quỷ.
Trước đây cảm thấy cô gái này có hơi tà, sao lại âm hồn bất tán như thế chứ.
Sắc mặt Lý Dục Tài bất ngờ nhìn hai người.
Bác gái Lục cười nói: “Dục Tài nhỉ, hai chai rượu ngon này là dì mua cho cháu. Cảm ơn cháu đã cứu con gái dì.”
Duỗi tay không đánh người tươi cười, cộng thêm bác gái Lục là trưởng bối, tuy trong lòng Lý Dục Tài không vui nhưng vẫn nói: “Dì không cần khách sáo như vậy.”
Bình thường nếu có người mang quà tới, nhất định sẽ mời họ vào nhà, đứng ở cửa trông xa cách biết bao.
Nhưng Lý Dục Tài cứ đứng ở cửa, hai mẹ con bác gái Lục không thể tùy tiện xông vào. Lục Kiều nói: “Cảm ơn anh đã cứu em, phải rồi bánh bao em gói hôm đó ngon không?”
Cô ta đã mất ngủ cả đêm để làm đó.
Nhắc tới bánh bao, vẻ thiếu tự nhiên trên mặt Lý Dục Tài càng đậm, Lục Kiều tùy tiện ở nhà người ta lục lọi lung tung, lấy thịt ra gói bánh bao, hành vi này căn bản không giống người thường, anh ta và ông nội đều không dám ăn.
Rốt cuộc là không dám vứt lương thực, cuối cùng cầm đi cho chú chó A Hoàng nhà hàng xóm ăn.
A Hoàng ăn từng miếng từng miếng rất vui.
Bác gái Lục kinh ngạc: “Còn nấu đồ ăn cho các cháu à? Dì nghe Kiều Kiều nói, nhà các cháu không có phụ nữ, cái khác các dì không biết, nhưng nấu ăn lại rất giỏi, hôm nay mượn dùng nhà bếp của nhà cháu nấu cho ông cháu chút đồ ăn vậy.”
Có gì lên bàn ăn rồi nói.
Lý Dục Tài nghe xong, tóc cũng sắp dựng đứng lên, chẳng trách Lục Kiều mặt dày như thế, hóa ra là di truyền.
Không thể để họ đặt chân vào nhà nữa, anh ta nghiêm mặt nói với họ: “Lục Kiều, tôi không biết cô lại giở trò gì.”
Sắc mặt Lục Kiều tái đi, không dám tin nhìn anh ta, kiếp trước hai người là phu thê ân ái, sao kiếp này ngay cả cửa cũng không cho cô ta vào.
Sau đó trong mắt mang theo nước mắt, thầm lên án anh ta vô tình vô nghĩa.
Lý Dục Tài cảm thấy cô ta bị điên, sao cứ biến anh ta thành kẻ bạc tình vậy.
Sắc mặt bác gái Lục cũng tái nhợt, hoàn toàn không giống như những gì Lục Kiều đã nói.
Bà ta vốn tưởng hai người hai bên tình nguyện, sao trông giống như Lục Kiều cố chấp dây dưa.
Trong lòng bà ta hoảng lên, phản ứng của Lý Dục Tài vốn không nằm trong kế hoạch.
“Tiểu Lý, sao cháu có thể nói như vậy, chúng ta cũng không có ý xấu gì, chỉ là muốn cảm ơn cháu vì đã cứu Kiều Kiều.”
Lý Dục Tài nói: “Là cô ta tự tìm tới, cứ ở lì không đi, nửa đêm lại không tìm được cảnh sát, hết cách mới cho cô ta ở phòng khá tá túc một đêm.”
Anh ta ngay cả phần công lao này cũng không muốn nhận, chỉ cần Lục Kiều đừng dính lấy anh ta là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]