Tuy không định thuyết phục chị họ về nhà, nhưng Hứa Tĩnh vẫn nhắn tin cho cô ấy. Đợi một hồi vẫn chưa thấy chị họ trả lời, cô không biết là vì không nhận được tin, hay vì không muốn để lộ tung tích nên ngay cả cô cũng không tiện liên lạc nữa.
Hứa Tĩnh cười khổ, tự nhủ: “Chả biết kiếp trước gây nghiệp gì đây trời! Có một bà mẹ như vậy, đúng thảm luôn ấy!” Nghĩ ngợi thêm một lát, rốt cuộc vẫn không yên tâm khi chị họ ở một mình bên ngoài nên cô nhắn tiếp trên QQ. Hứa Tĩnh không hỏi chị mình đang ở chỗ nào, mà chỉ hỏi xem chị có ổn hay không thôi.
Nhớ tới mẹ còn đang ở ngoài phòng khách, Hứa Tĩnh không muốn đi ra khỏi phòng nên mới mở máy tính lên. Đến khi mệt mỏi rồi, cô ra ngoài phòng để uống miếng nước. Chân vừa đặt ra ngoài cửa phòng, cô đã thấy dì hai ngồi khóc lóc ầm ĩ trong phòng khách, còn mẹ mình thì đang ngồi kế bên nói vài lời an ủi.
Hứa Tĩnh: “…” Hoá ra cô chăm chỉ làm việc quá nên không hề hay biết dì hai tới lúc nào.
Đứng thẫn thờ mất một lúc, Hứa Tĩnh mới sực nhớ, chuyện chị họ bỏ nhà ra đi chẳng phải tốt đẹp gì, bởi thế dì hai chỉ còn nước tìm mẹ than vãn mà thôi, chứ đâu thể nào đi buôn chuyện với người ngoài cho người ta xầm xì, chỉ trỏ.
Vừa nhìn thấy cháu gái, Vương Hoa lập tức lao thẳng đến chỗ Hứa Tĩnh, vội vã hỏi thăm: “Có tin tức gì của con Ninh chưa? Nó có liên lạc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-doc-than/751127/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.