“Ừm…” Hứa Tĩnh yên lòng.
“Ngồi xuống nghe chị nói một chút. Có chuyện này chỉ có thể kể với em. Chứ nói chuyện với mẹ, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, bà ấy không hiểu gì hết.” Vương Ninh có vẻ thấy không thoải mái, nên thay đổi tư thế, vô tình nhìn túi mua hàng trên tay Hứa Tĩnh, cô ngại ngần. “Mấy cái này là thế nào vậy?” Cô đảo mắt, phát hiện em họ đang xách theo vài cái túi. Chắc không phải mua đồ an ủi đâu ha?
Lúc này, Hứa Tĩnh mới nhận ra nãy giờ mình cứ ngây ngốc cầm túi lớn túi nhỏ vẫn chưa chịu để xuống. Thế là vội vàng cất vào góc phòng rồi giải thích. “Hôm nay công ty phát thưởng cuối năm nên em đi mua sắm. Sau đó nhận được điện thoại của mẹ, không kịp về nhà mà chạy vội đến đây, do đó đồ đạc chỉ có thể mang theo bên mình thôi.”
“Độc thân tốt thật. Lúc trước, vì sao chị lại thoả hiệp chứ?” Vương Ninh vừa ngưỡng mộ, vừa buồn phiền.
Hứa Tĩnh ngoan ngoãn im bặt, yên lặng nghe Vương Ninh tâm sự.
“Chị đã từng nghĩ đến việc ly hôn càng sớm càng tốt mà chẳng cần bận tâm. Ở cùng một nhà với mẹ chồng và em chồng mãi cũng không tốt lành gì. Nhưng sau khi nghiêm túc cân nhắc, chị quyết định kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian. Không phải chị không muốn bỏ chồng, mà chị lo cho đứa nhỏ.”
“Trước mắt, chị phải đi làm lại một thời gian, để công ty mua vài tháng bảo hiểm xã hội, như vậy chị mới được bảo hiểm thai sản với bảo hiểm y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nu-doc-than/751122/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.