Chương trước
Chương sau
“Là phụ thân cho ngươi tới sao?” Thịnh Lẫm đế bước qua nữ tử, đi đến trước bàn ngồi xuống. 
Không dám đưa lưng về phía hoàng đế, quỳ trên mặt đất xoay đầu gối di động, vén áo thi lễ, “Bẩm Hoàng Thượng, là mạn nhân tự mình… muốn đến hầu hạ ngài.” Thanh âm càng nói càng nhỏ, nữ tử có vẻ vô cùng thẹn thùng.
Đường Trì đứng ở cửa tiến không được lùi không xong, nhìn biểu tình của đương kim Thánh Thượng giống như không có ý đuổi nữ tử ra ngoài. Trường hợp này, làm một gã thị vệ nho nhỏ, việc duy nhất có hắn thể làm chính là: “Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, thỉnh sớm đi nghỉ ngơi. Vi thần… cáo lui.”
Gật gật đầu, tỏ vẻ biết. Thịnh Lẫm đế cũng không giữ thị vệ của mình lại. Mà nữ tử chính là thỉnh thoảng lén nhìn hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn thần võ, hai mắt tràn đầy nước má phiếm màu hồng, một lòng hiển nhiên sớm đã trao trọn, trong mắt tự nhiên sẽ không có người khác.
Cảm thấy được ngực giống bị cái gì ngăn chặn, cúi đầu, khom người, lui ra phía sau từng bước, trở ra ngoài cửa thuận tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Lí Hiên thân là nhị phẩm đại tướng nhưng lại tự mình đứng ở ngoài cửa phòng đêm cho hoàng đế. Thấy Đường Trì từ trong đi ra, cười nói: “Đường đại nhân, đã nhiều ngày ngươi vất vả. Hoàng Thượng hiện giờ cũng có người hầu hạ, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Quay đầu, xả ra một cái khuôn mặt tươi cười, “Lý đại nhân, thỉnh gọi ta Đường Trì trước kia là được rồi. Đường đại nhân, nghe thật đúng là không quen.”
“Ha hả, ngươi còn nói ta, ngươi còn không phải gọi ta “Lý đại nhân”?” Lí hiên hạ giọng cười khẽ.
Đường Trì cũng tự nhiên đem thanh âm hạ thấp, “Thực xin lỗi, “Lí Hiên” đại nhân!”
“Ngươi a! Ha ha!” Vỗ vỗ bả vai, ” Mấy thị vệ chúng ta hiện giờ đều đã được phong quan ban tước, tuy nói đều là hầu hạ Hoàng Thượng, đều không giống ngươi ngày đêm đi theo bên người hoàng thượng. Đường Trì a, ngươi đi theo bên người hoàng thượng không thoải mái sao?”
“Cũng may, Hoàng Thượng đối thần coi như săn sóc.” Đường Trì đứng trước cửa muốn rời đi rồi lại không muốn đi, mâu thuẫn tranh đấu gay gắt không chịu nổi.
“Hoàng Thượng đối với ngươi quả thật so với người bình thường tín nhiệm nhiều. Bất quá tục ngữ nói…” Lí hiên đem thanh âm hạ càng thấp, “Này gần vua như gần cọp, ngươi làm việc đều phải cẩn thận là trên hết. Cẩn thận kẻo rước họa vào thân! Ở bên người hoàng đế làm việc hơn nữa nhớ kỹ đừng chọc tới hai loại người: tiểu nhân cùng nữ tử! Tỷ như người hiện đang ở bên trong hầu hạ kia, hôm nay chỉ là con gái lâm đồng Huyện lệnh, nói không chừng hoàng đế nhìn trúngnàng ngày mai nàng chính là tần phi của thiên tử, nếu chúng ta vô ý đắc tội những người này, tương lai không chừng liền chịu không nổi! Phải biết rằng gió chiều nào che chiều đó?” Lí Hiên không hổ là người nhiều tuổi nhất trong mười hai thị vệ lúc trước, tầm mắt cùng kinh nghiệm cũng nhiều hơn so với người bình thường.
Thoán sẽ nhìn trúng nữ tử kia sao? Hắn sẽ mang nàng quay về kinh phong nàng làm tần phi sao? Sẽ sao? Hẳn hẳn là thế, nàng kia xinh đẹp như vậy. Thoán để nàng lưu lại hầu hạ, không phải là có cái ý tứ kia sao?
“Đường Trì? Ngươi làm sao vậy?”
“A! Không có gì. Ta suy nghĩ bệ hạ… đến nay chưa phong tần phi, nữ tử này, nữ tử này sẽ trở thành phi tử đầu tiên sao?” Trong miệng lộ vẻ cay đắng, yết hầu có chỗ khản đặc dị thường. Như là không cẩn thận nuốt vào một cái bánh mỳ lớn, mắc ở yết hầu trên không ra trên dưới không ra dưới.
“Có lẽ. Đương kim Thánh Thượng mặc dù không háo sắc, nhưng gặp dịp thì chơi cũng chẳng có gì là lạ. Khi Thánh Thượng còn làm Nhị hoàng tử, trong phủ cũng có mấy cơ thiếp chuyên môn thị tẩm. Huống chi, tần phi hoàng hậu này sớm hay muộn cũng đều là phải phong!”
“Đối, sớm hay muộn… đều là phải phong, sớm hay muộn.” Như là đang nói với chính mình.
“Bình thường trong cung tuyển phi, ít nhất phải con gái quan viên trên tứ phẩm mới có khả năng trúng cử. Một đứa con gái Huyện lệnh muốn một bước lên phượng hoàng, cũng chỉ có nhân cơ hội này. Nàng kia thật cũng có chút tâm kế.”
Hai người nói nhỏ trong chốc lát, phần lớn đều là Lí Hiên nói, Đường Trì nghe. Đương khi nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên của nữ tử, không hẹn mà cùng im miệng, bắt đầu đem lực chú ý phóng hướng bốn phía.
Rất nhanh một canh trôi qua, thủ vệ thay ca đi vào, Lí Hiên trở về nghỉ ngơi, Đường Trì tìm lấy cớ lưu lại.
Khi tới canh bốn, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh yểu điệu cầm trong tay cây đèn từ trong đi ra.
Thủ vệ cúi đầu không dám nhìn nhiều. Đường Trì đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy nàng rời đi tập tễnh nện bước, vẻ mặt thẹn thùng, yên lặng không biết suy nghĩ cái gì.
Trời đã sáng, Đường Trì cứ như vậy đứng ở cửa phòng ngủ hoàng đế suốt một đêm.
Hoàng đế chiêu tẩm, nữ tử thị tẩm, nguyên bản chính là việc bình thường. Nếu hiểu được, vì cái gì trong lòng lại chua xót như thế?
Ta vẫn nghĩ chỉ có ta mới là người tối thân cận với Thoán Thoán, chỉ có ta mới có thể thân cận cùng hắn như thế, chỉ có ta mới có thể thấy hắn khi ban đêm ngủ say như một đứa nhỏ hồn nhiên, hoàn toàn không giống như ban ngày.
Thích cảm giác bàn tay lạnh của hắn vuốt ve trên người, thích hắn nhắm mắt lại cùng mình câu được câu không nói chuyện phiếm, thích hắn ôm mình ngủ say…
Nhưng đôi tay hiện giờ lại ôm người khác.
… Ta suy nghĩ cái gì…?
Đã đến giờ thức dậy, nội quan thái giám đi theo hầu hạ đang cầm dụng cụ rửa mặt chải đầu đi vào trong phòng.
Cáchtrong chốc lát, thái giám lui ra, đi đến bên thị trung lang, “Đường đại nhân, Hoàng Thượng gọi ngài vào.”
“Ta?” Đường Trì sửng sốt một chút.
“Phải Hoàng Thượng sai nô tài đi tìm Đường đại nhân đến.” Nghe khẩu khí nội quan, Thịnh Lẫm đế hẳn không biết thị trung lang của hắn vẫn đứng ngoài cửa.
“Đã biết, đa tạ công công, ta vào.”
Mới vừa đi đến nội gian, chợt nghe đến: “Đường Trì sao? Tiến vào.”
“Bệ hạ, nghe công công nói ngài tìm thần?” Nhìn Hoàng Phủ Thoán một thân nội y áo khoác ngắn tay mỏng tóc dài, rõ ràng đã từng nhìn qua, nhưng giờ lại mang theo một tia xa lạ.
“Lại đây chải tóc cho trẫm.”
“Tuân chỉ.” Đường Trì đi đến phía sau Thoán, chải tóc cho hắn.
Bên trong im ắng, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, làm bộ lơ đãng hỏi: “Bệ hạ, nữ tử đêm qua kia, ngài chuẩn bị như thế nào xử trí? Hôm nay mang nàng cùng quay về kinh sao?”
Ngay cả do dự đều không có, “Không. Trẫm sẽ không mang nàng quay về kinh. Cái loại nữ tử này một đêm cũng đã đủ.”
Tâm tình buông lỏng, cự tuyệt nguyên nhân suy nghĩ chính mình đột nhiên tâm tình thông, lập tức đưa ra một vấn đề phi thường thực tế, “Nhưng, nếu nàng kia mang long thai…”
“Không có khả năng!” Khẩu khí chém đinh chặt sắt.
“Không có khả năng?” Vì cái gì?
“Trẫm không lưu giống lại cho nữ tử.”
Muốn hỏi hắn vì cái gì, nhưng xem sắc mặt hắn, biết là không thích hợp để hỏi.
“Đêm qua ngươi đi đâu? Trong phòng có thể có nữ tử thị tẩm?” Thịnh Lẫm đế đột nhiên mở miệng hỏi.
Mở miệng ra, lại nhắm lại, sau đó tái mở ra, “Ta… thần canh giữ ở ngoài cửa. Thần đối nàng kia không yên tâm, cho nên…”
“Ân, trẫm không nghĩ trên người ngươi có dính hương son phấn của nữ tử.” Đương kim Thánh Thượng nói ra một câu không rõ nghĩa.
Đường Trì cũng không miệt mài theo đuổi ý nghĩa những lời này, cười trả lời: “Thần giao tiếp cùng nữ tử không tốt, đến nay cũng chưa từng ở chung với nữ tử. Nếu trong phòng thật sự có người chạy tới thị tẩm, thần chỉ sợ sẽ sợ tới mức chạy mất.”
“… Vậy là tốt rồi. Đường Trì, giúp trẫm giày.” Đôi chân mang tất trắng đưa đến trước mặt hắn.
Quì một gối, đi giày cho hắn.
” Phủ thêm long bào cho trẫm.” Đứng lên, cùng hắn mặt đối mặt.
Phủ thêm long bào cho hắn, buộc thật cẩn thận vạt áo.
“Đi pha trà cho trẫm.”
Yêu cầu của Thoán hôm nay như thế nào nhiều như vậy? Đường Trì âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng làm việc theo phân phó.
“Đường Trì ngươi lại đây!” Trà còn chưa pha xong, mệnh lệnh lại đã đến tiếp.
Không biết sự tình gì, đi đến trước mặt hoàng đế, vừa ngẩng đầu định hỏi, đột nhiên đế vương trước mặt ôm thật chặt!
“Hoàng Thượng?!”
Cánh tay buông lỏng, “Đi chuẩn bị khởi giá.” Hoàng Thượng không hề giải thích hành vi của mình, bởi vì hắn cho rằng không cần thiết. Xem ra Ở hắn, chính là muốn ngửi mùi thơm mà hắn thích trên người Đường Trì, xóa đi mùi son phấn nồng nặc nữ tử đêm qua lưu lại. Trong đó một nguyên nhân mà hắn không thế nào tiếp cận nữ sắc chính là bởi vì không thể chịu đựng được mùi son phấn trên người nữ tử.
Nhưng, Đường Trì đột nhiên bị ôm trụ, đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, thế cho nên bị biểu hiện không rõ này của đương kim Thánh Thượng làm cho nội tâm đại loạn.
Phản loạn quân tuy rằng thuận lợi thu phục nhưng lại lưu lại một tai hoạ ngầm, lo lắng biến cố trong kinh cũng nghĩ phải sớm trọng chỉnh triều cương thực hiện lời hứa, Thịnh Lẫm đế không dừng lại trên đường nhiều mà nhanh chóng hướng về kinh.
Dọc theo đường đi, Đường Trì không rời tả hữu hoàng đế, tự mình làm hết mọi việc. Thậm chí nguyên bản một chút việc xác nhận nội quan thái giám hắn cũng toàn bộ lo liệu. Nhìn khuôn mặt tươi cười vừa lòng của đương kim Thánh Thượng, trong lòng hắn còn có sự thỏa mãn nói không nên lời, nhìn thấy đối phương thoáng lộ ra một ít mệt mỏi liền đau lòng không thôi, tiện đà để hắn hảo hảo nghỉ ngơi.
Nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Thoán đều vô tình liên lụy đến tâm can Đường Trì, tâm tình của Đường Trì bởi vì biến hóa của hắn mà biến hóa, hành động bởi vì hắn cần mà triển khai.
Mà biến hóa này đó, chính hắn tuy rằng cũng cảm giác được, nhưng hắn cũng không cho rằng này có cái gì không ổn. Huynh trưởng quan tâm tiểu đệ nguyên bản chính là chuyện đạo lý hiển nhiên, hơn nữa ngoài hắn ra, còn có ai có thể giống hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Thoán như vậy. Ôm ý tưởng này, Đường Trì lấy làm lí do cho tất cả hành vi của mình.
Văn võ bá quan dân chúng kinh đô hoan nghênh Thịnh Lẫm đế chiến thắng trở về, lúc sau, hắn lập tức sai người hạ chiếu, miễn thuế ba năm cho phương bắc, cũng phái người tâm phúc áp giải vàng bạc lương thảo trợ giúp tai khu.
Chu Thừa tướng liên tiếp lên lớp giảng bài tìmlý do muốn thu hồi binh quyền, lấy cớ thu hồi lá chắn của mình “Thiên hạ chưa ổn các châu thành cần quân sĩ đóng quân” nói với hoàng đế.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng năm, Thịnh Lẫm đế truyền lệnh thiên hạ mở khoa cử ba năm một lần, nay là thời ký thi đình. Lệnh thiên hạ chi sĩ có học lập tức ứng thí, nhiều năm khoa khảo không thuận nhiều người cũng chuẩn bị thi thêm lần nữa. Đề phòng các nơi giám thị quan viên mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, phái tuần khảo khác tuần tra các trường thi, mặc dù không thể đạt đến hiệu quả toàn bộ bất biến nhưng tổng cũng thu được tác dụng xao sơn chấn hổ(đại khái ý nói là tác dụng to lớn),cũng không đem chi sĩ tài năng chân chính toàn bộ vùi lấp.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng sáu, Thịnh Lẫm đế ở kinh đô hình bộ nha môn đặt một cái trống đặc biệt, cổ vũ thiên hạ dân chúng có oan gì thì đánh trống tố giác. Đề phòng cáo trạng dân chúng bị bắt hại, thủ lĩnh cấm vệ quân kiêu kỵ đô úy Đường Trì ra lệnh cho thủ hạ cấm vệ quân ngày đêm tuần tra chung quanh hình bộ, bảo hộ dân chúng cáo trạng cùng gia quyến họ.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng bảy, nguyên Hồi Đức tướng quân Ngô Hiếu Thành phạm tội ăn hối lộ,dựa thế cường đoạt dân nữ bắt làm kỹ nữ, bị trảm thủ bên đường thị chúng. Toàn bộ gia sản sung quốc khố.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng tám, sáu giám quan địa phương mưu lợi riêng tự ý bán đề thi làm rối kỉ cương bị xử. Con cháu trong nhà mà tiếp tay làm bậy liền bị lưu đầy. Không kể ngoài kinh thành, có các quan nhân diêm vận(vận chuyển muối) khác, trà doanh(kinh doanh trà),thuỷ vận bị dân chúng nhập kinh tố giác liền bị thẩm tra xét nhà.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng chín, nghênh đón nhân tài thi đình đầu tiên từ ngày Hoàng Phủ Thoán xưng đế tới nay. Cùng tháng, tự tay viết Trạng Nguyên, bảng nhãn, thám hoa nhân sĩ đầy triển vọng, đương điện ban thưởng quan tước —— vừa vặn đều là phó quan. Trong đó đặc biệt Trạng Nguyên Thường Vạn Chính có huyền cơ cương trực ghét dua nịnh, được Thịnh Lẫm đế đặc biệt phong cho chức vị hình bộ thượng thư.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng mười, khi ám chỉ của Thoán hoàng đế hạ xuống, không ít quan viên bù nhìn vô dụng lấy cớ cáo lão hồi hương đem chính vị tặng cho Phó Thủ của hoàng đế.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng mười một, Thịnh Lẫm đế chính thức bắt đầu dùng tổ chức mật thám—— Tả Cung quân, từ nguyên lai một trong mười hai thường thị Tôn Sa Hải phụ trách, chuyên dò hỏi tin tức thiên hạ cho mình. Cùng tháng, hộ bộ thượng thư phụ trách tài Du Phi nhận được mật lệnh, cùng tam hoàng tử trước kia mà hiện nay là Thư vương bí mật gặp mặt hiệp thương. Nửa tháng sau, Thư vương mang theo Tứ đệ Hoàng Phủ Nguyên rời hoàng cung, nói là chu du thiên hạ.
Sùng Thịnh nguyên niên tháng mười hai, hoàng đế trẻ tuổi cảm thấy trong tổ chức quan viên triều chính đã dần dần tiến tới ổn định, quân, chính, pháp, tài các bộ đầu não đều đã thay thành người hắn thân phái, trừ các vị trí bên ngoài.
Hiện nay, thế lực trong hoàng triều phân thành hai phe, hoàng đế quyền thế từng bước tăng mạnh, đám người Chu thừa tướng thế lực dần thu nhỏ, nhưng kẻ này chưởng quản triều chính nhiều năm, con gái lại là đương kim thái hậu, vả lại những tội lỗi của hắn lại không truyền ra bên ngoài, nhất thời, Thịnh Lẫm đế cũng vô pháp thay đổi gốc rễ này.
Sùng Thịnh năm hai, triều đương kim Thánh Thượng mạnh mẽ chỉnh đốn Đại Á hoàng triều, bắt đầu chậm rãi khôi phục, các nơi dân chúng nghèo khổ bởi vì được ngân lương đến hỗ trợ lại miễn đi ba năm thuế phú, có thể an tâm trì gia cày ruộng, trong thiên hạ có vẻ phồn thịnh.
Tết âm lịch năm sau, Chu thừa tướng chờ lão(ý muốn nói là già ấy) dâng thư trên triều, thỉnh cầu Hoàng Thượng lo chuyện tuyển phi.
Hình bộ thượng thư Thường Vạn Chính cùng Đỗ Uyên thì trên điện khẩn cầu Thánh Thượng ba bốn lần, nói thiên hạ chưa khôi phục nguyên khí, hiện giờ việc tuyển phi kia thật sự hao tài tốn của không nên lâm vào. Hoàng đế cho rằng có lý, chuẩn bị khước từ ý của Thừa tướng.
Mà đám người Chu thừa tướng nhân cơ hội khác đề nghị, tỏ vẻ có thể cho trú kinh quan viên cùng vương thần đem nữ nhân trong nhà vừa độ tuổi tiến cung mặt thánh, tạm thời tuyển ra phi tử hầu hạ bên người.
Sau khi hồi cung, đương kim Chu thái hậu bỗng nhiên truyền ý chỉ, yêu cầu Thịnh Lẫm đế yết kiến. Đại ý là nàng trong cung cuộc sống tịch mịch, muốn ở hậu cung tổ chức buổi tiệc ngắm hoa xuân, mở tiệc chiêu đãi phu nhân nữ nhân của văn võ bá quan trong kinh. Cũng hy vọng hoàng đế cũng có thể tham dự.
Thịnh Lẫm đế trong lòng cân nhắc một phen, cho rằng tạm thời vẫn phải duy trì hai nhà Hoàng Phủ, Chu an khang, cũng giữ thể diện cho Chu thái hậu trên danh nghĩa. Liền đáp ứng tháng tư hậu cung ngự hoa viên tổ chức hội thưởng xuân, mở tiệc chiêu đãi các ái nữ gia nội quan viên.
Thánh lệnh vừa ra, đám người Chu thừa tướng âm thầm tâm hỉ, nữ tử vừa độ tuổi của các đại quan viên chuẩn bị bề ngoài xuân tình. Ảo tưởng tương lai chính mình cùng hoàng đế trẻ tuổi anh minh thần võ dung mạo tuyệt thế bên nhau. Nhất thời, trong kinh các phường dệt vải lớn đều thiếu hàng, gấm lụa trân quý đẹp đẽ chỉ trong một đêm hết sạch.
Thân là hoàng cung thủ lĩnh cấm vệ quân kiêu kỵ đô úy Đường Trì biết được hoàng đế muốn tổ chức hội thưởng xuân, chỉ yên lặng an bài chuẩn bị giữ an toàn trong cung cho ngày ấy. Không nói nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.