Chương trước
Chương sau
“Thần Đường Trì, khấu kiến bệ hạ.” Đường Trì quì xuống, nghênh đón Thịnh Lẫm đế đến.

Thịnh Lẫm đế nhìn thẳng phía trước, từ bên cạnh y vòng qua, từng bước không ngừng đi vào phía trong điện.

“Đứng lên, vào bên trong nói chuyện.”

“Vâng” Y đứng dậy sau đó đi đến.

“Trừ Đường đại nhân ra, những người khác toàn bộ rời khỏi điện này! Phạm vi mười thước không được tiếp cận! Trái lệnh trảm!” Đương kim thiên tử lớn tiếng hạ lệnh.

Thị vệ, thái giám, cung nữ, nội thần vâng lệnh khom người toàn bộ rời khỏi.

Trái tim Đường Trì đột nhiên nhảy dựng, mạnh đập không hiểu vì sao mà từ từ nhanh dần.

Chờ sau khi mọi người toàn bộ rời khỏi, Đường Trì đi đến bên cạnh hoàng đế cách khoảng ba thước, liền ôm quyền, “Không biết bệ hạ cho triệu thần có chuyện gì không? Hay là vụ án Trân quý phi đã có manh mối?”

Thoán chấp tay sau lưng mà đứng, sau một lúc lâu không có trả lời.

Dựa vào thời điểm này, bầu không khí này, cười khổ một tiếng, Đường Trì cơ hồ gần như đoán được hoàng thượng cho triệu y là chuyện gì. Đại khái không phải y lại trở thành thủ phạm đáng ngờ gây thương tổn mẫu tử quý phi, thì nhất định là trên lưng đã đeo tội danh phản đồ rồi. Mặc kệ là người nào, y ngoại trừ cười khổ ra, ngay cả việc ra sức biện minh cũng đều không lên tiếng.

Y cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm sẽ có cung phi tần nào đó chán ghét cùng hãm hãi y. Cho dù có cảm giác được cùng mặc kệ nàng ta đi. Với y mà nói, trên đời này, Thoán chính là người duy nhất y coi trọng, chỉ cần Thoán không ghét y, chỉ cần Thoán còn tín nhiệm y, y cũng không để bụng đến những tổn thương mà những người khác đem tới, chỉ cần bây giờ có thể làm Thoán đối xử tốt hơn là được.

Chỉ là, thứ tín nhiệm này ngay từ đầu thực sự chưa từng tồn tại, y lại ngốc nghếch tin rằng nó có tồn tại.

Một lần sự tín nhiệm ấy sụp đổ để phục hồi đã rất khó khăn, bây giờ họa vô đơn chí lại đến, nghi hoặc từ từ sẽ biến thành khẳng định, tiện đà biến thành chán ghét…

Không thể lại tiếp tục ở bên cạnh Thoán chờ đợi, cũng không có tâm lý dư dật (thừa thãi) đủ cho y tiếp tục trong tình trạng này mà có thể duy trì xuống mức bình thường. Chậm rãi nắm chặt tay trái, Đường Trì hạ quyết định.

Y quyết định trước khi ra đi sẽ vì Thoán làm một việc─ ám sát Chu thái hậu, Chu Thừa tướng, cùng những kẻ trọng yếu có tâm phản bội. Y biết rõ, y chỉ có một mình mà muốn ám sát nhiều kẻ trọng yếu như vậy, cơ hồ không có khả năng. Chính là, y đã từng nói ngay cả tính mệnh của mình cũng không quan tâm thì…

Đường Trì tin tưởng chắc chắn rằng y nhất định có thể hoàn thành việc cuối cùng này!

Thoán Thoán, cho dù chết, ta cũng sẽ không trở thành nhược điểm ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế của ngươi. Ngươi yên tâm, xong chuyện này, ta sẽ khiến mình biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả cọng tóc cũng sẽ không để cho nó lưu lại. Như vậy có lẽ đối với ngươi và ta đều tốt, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ta là ca ca của ngươi, ta cũng không lại phải nhìn ngươi ôm tỳ bà (phụ nữ) khác, mà tâm thương tình thống (tâm đau đớn tình thống khổ).

Đại điện chỉ có hai người lúc này nhìn trông có vẻ dị thường không đãng (trống rỗng, lay động),ngay cả giọng nói cũng vọng lại hồi âm.

Đương kim thánh thượng rốt cục xoay người mở miệng.

“Đường Trì, trẫm có việc hỏi ngươi. Ngươi có thể nói dối, trẫm sẽ không truy cứu chân thật như thế nào… Ngươi cũng có thể nói thật.” Thoán xoay người, từng bước tiến tới gần y, dừng lại chỗ y nói.

Đường Trì thản nhiên nở nụ cười, y dự định Thoán vừa hỏi xong bốn việc kia liền lập tức rời đi hoàng cung, đi thực hiện lời hứa của y: sinh vi đế sinh, tử vi đế tử (sinh vì vua mà sinh, chết vì vua mà chết)!

“Người hỏi, thần đáp.”

Lại từng bước tiến tới gần y hơn, hoàng đế thoạt nhìn bình tĩnh đến dị thường hỏi vấn đề thứ nhất: “Ngươi đã từng thề, tuyệt đối không giấu diếm trẫm bất cứ chuyện gì. Trẫm hỏi ngươi, ngươi thực sự không có giấu diếm lừa gạt trẫm việc gì chứ!” Ống tay áo quá dài làm che khuất đi đôi tay đang run rẩy quá mức của hắn.

“Ha hả, nguyên lai người vẫn còn nhớ lời thề của thần. Từ ngày phát ra lời thề ấy, thần cũng chưa từng có giấu diếm người bất cứ chuyện gì.” Đường Trì mỉm cười, ôn nhu nhìn nam nhân ngạo thị thiên hạ trước mặt. Về sau, không biết còn có thể… có cơ hội được vỗ về đến ngươi hay không, tiểu Thoán Thoán của ta.

Thoán tránh ánh mắt của Đường Trì, nhìn vào long trụ phía trong đại điện, hỏi vấn đề thứ hai: “Ngươi không có quên ngày đó đúng hay không! Nếu ngươi thật sự quên, sẽ không trốn tránh trẫm. Ngươi vẫn hận trẫm!”

Đường Trì lạnh nhạt cười, “Nhớ lại thế nào, quên lại thế nào? Kết quả cũng giống như nhau.” Chăm chú nhìn hắn, “Thần chưa từng hận người. Muốn hận cũng chỉ là hận chính bản thân thôi.”

Hận ta vì sao phải là ta, ngươi vì sao phải là ngươi! Nếu… nếu có thể…

“Đường Trì.” Thoán hít thở sâu một hơi, vung ống tay áo lên, “Vấn đề thứ ba, chuyện Trân quý phi có phải ngươi cũng có liên quan?”

“Vì sao không nhìn thần mà hỏi? Thần nghĩ người đã biết đáp án rồi.”

Là ai nói: “Trẫm sau này tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ngươi nữa?”. Nguyên lai ngươi thủy chung vẫn không chịu tin tưởng, cũng không nguyện tin tưởng ta. Ha hả, thỉnh cầu của ta hóa ra chỉ là trò cười. Dụng tâm để đổi lấy cũng chỉ là trò cười! Ha ha ha… Buồn cười nhất chính là, thế mà trong lòng ta ở nơi nào đó vẫn chờ mong câu nói kia của người là thật!

Đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh đi đến bên cạnh y nắm chặt cánh tay phải của y, biểu hiện trên mặt Thoán đã không còn bình tĩnh nữa, giọng nói cũng dần dần cao lên.

“Tại sao trẫm phải biết đáp án! Trả lời trẫm! Là ngươi đúng không ─ đừng mong phủ nhận! Trân Trân đã nhận ra hung thủ là ngươi!” Cảm xúc không thể kiềm chế lại, câu hỏi biến thành rống giận.

Nàng nói, ngươi sẽ tin, ta nói, ngươi sẽ không tin. Đường Trì vẫn mỉm cười, nụ cười từng lớp che đi trái tim đau đớn của y.

“Ha ha, người hy vọng là thần sao? Nếu ngài hy vọng, như vậy, đáp án là thần. Nếu ngài không hy vọng, như vậy, đáp án không phải là thần. Bất quá, mặc kệ có phải thần hay không, nói thực ra, ở sâu trong nội tâm, thần mong đợi kết quả như thế.” Bởi vì đã không thể trông chờ hắn lại yêu thương ta sao? Đường Trì không có cách nào ngăn cản giọng nói hắc ám sâu thẳm trong nội tâm y.

“Ngươi!” Thoán một chưởng đánh nát long án (bàn hình rồng) bên cạnh! Năm ngón tay trái suýt đập vỡ xương cánh tay của y.

“Đó là hoàng nhi của trẫm, hoàng nhi đầu tiên của trẫm! Ngươi… tâm thật ác độc!”

Cánh tay phải hình như cũng không có cảm giác đau đớn đến ray rứt, tâm cũng đã đau đến chết lặng thì sao lại có thể có cảm giác đau đớn khác được?

“Nếu người đã nhận định hung thủ là thần, thần đây cũng không có để nói. Vấn đề cuối cùng của người là gì?”

Hỏi đi, hỏi xong sớm một chút, để cho trò khôi hài này chấm dứt sớm một chút.

Ta không trách ngươi không tin ta, cũng không muốn đi trách cứ ngươi. Bởi vì ta biết kết cục như thế là do ông trời trừng phạt ta, phạt tội nghiệp ta đã không để ý nhân luân lẽ thường cùng huynh đệ của mình mà tằng tịu với nhau! Đây là kết cục ta xứng đáng nhận lấy!

Chế trụ cánh tay phải của y, đẩy mạnh, đem y kìm trên long trụ, Thoán trên mặt không nói nên lời là hận không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, biểu tình phức tạp làm cho khuôn mặt xinh đẹp của hắn có điểm vặn vẹo, “Đường Trì, Đường Trì! Ngươi có biết trẫm vì sao không muốn tin tưởng ngươi không? Bởi vì trẫm thích ngươi, cho nên mới không muốn tin tưởng ngươi!”

“Ngươi có biết lúc ngươi đến ở bên cạnh trẫm, trẫm suốt ngày lo sợ là cái gì không? Không phải Chu thừa tướng, không phải quốc sự, mà là sự phản bội của ngươi. Trẫm sợ nhất chính là sự phản bội của ngươi! Ngươi không biết hay không?”

“Chưa từng có người nào đối xử với trẫm tốt giống như ngươi vậy, trẫm suốt ngày đều nghĩ trẫm khi nào sẽ mất đi ngươi. Lúc trẫm biết được ngươi có tiếp xúc với Thục phi, trẫm muốn ngươi, bởi vì trẫm nghĩ muốn lưu lại ngươi, bắt đầu từ khi đó, trẫm không có lúc nào là không nhớ tới, trẫm hẳn là nên giết ngươi! Chính là… trẫm không hạ thủ được.”

Hơi lạnh bàn tay xoa hai gò má y, tinh tế mà trơn mịn. Nụ cười trên mặt Đường Trì trên mặt tiêu thất.

“Ngươi có biết không, trẫm cũng sợ sẽ… sợ ngươi đối… với trẫm tất cả đều là giả dối, sợ ngươi đối với trẫm tốt như vậy là mang mục đích khác, sợ có một ngày, ngươi sẽ cười cho ta một đao.” Thân thể từng chút một tới gần, diện mạo càng gần càng hiện rõ hơn. Gần đến nỗi có thể thấy rõ đôi mắt ẩm ướt của người này.

Lần này đến phiên Thoán nở nụ cười, cười hôn lên hai gò má y, môi chậm rãi tiến đến cái lổ tai y, ngậm vành tai y, nhẹ nhàng liếm cắn, tay trái như cũ cầm lấy cánh tay phải của y, như đang nỉ non: “Đại ca… thật ti tiện.”

Tiếng nỉ non nhẹ nhàng như sấm chớp bên tai, trong đầu Đường Trì tức thì “Oanh” một tiếng nổ tung! Cơ hồ thân thể phản ứng, đưa tay đẩy áp nam nhân ở trên người, xoay người liền muốn chạy trốn.

Cánh tay phải bị nắm chặt, đau đớn ray rứt lại truyền đến, một đòn nghiêm trọng kích vào bụng, “Ách…” Đường Trì một tay ôm bụng muốn cúi người. Gáy cổ bị chế trụ, một lần nữa bị áp tải lên long trụ.

Đương kim thiên tử âm lãnh cười, nhìn vẻ mặt thống khổ của y, từng chữ một nói: “Đại ca, ta còn chưa hỏi ngươi vấn đề cuối cùng mà, như thế nào lại liền vội vã muốn trốn thế?”

Toàn bộ mọi thứ đều rối loạn, trong đầu Đường Trì không thể nghĩ ra được gì, cuối cùng có một cách, chỉ có một cách duy nhất, tuyệt đối không thể để cho đối phương biết khiến cho bí mật bại lộ, tinh thần Đường Trì vào lúc này cũng không hoàn toàn sụp đổ hết.

“Ngươi như thế nào lại biết? Ngươi không nên biết! Không nên!” Đường Trì lắc đầu, nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Thoán cười lạnh, cảm tình trên mặt từng chút một biến mất, “Ngươi cho rằng trong cung không có người nhận ra ngươi ư! Hừ! Không nên hỏi trẫm vì sao lại biết, bây giờ là trẫm đang hỏi ngươi, không phải ngươi đang hỏi trẫm! Vấn đề thứ tư, cũng là vấn đề cuối cùng!”

Khuôn mặt tuyệt mỹ bỗng nhiên tiến gần sát một chút, cười lạnh chuyển biến thành cười nhạo, thanh âm cũng trở nên *** loạn, “Đại ca, ngươi biết rõ vì cái gì ta thân là đệ đệ của ngươi lại còn muốn ngủ cùng ta? Ta có làm cho đại ca ngươi vừa lòng hay không? Ngươi có thích ta làm ngươi như vậy hay không?”

“Đại ca, a… Tính khí của ngươi là tốt nhất trong những cái ta đã thấy qua, ta cũng từng thử tìm nam nhân khác, thế nhưng chỉ vừa đúng vào bọn họ, ta chỉ muốn ói! Nhưng ngươi không giống, ở đây của ngươi rất tốt…” Chế trụ cổ tay theo thắt lưng trượt xuống bờ mông căng tròn của nam nhân, bàn tay dùng sức, hung hăng nhéo một cái.

“Đại ca, nói cho ta biết, mục đích ngươi tiếp cận ta là gì?”

Mục đích? Mục đích gì! Ngươi hoài nghi ta cái gì? Vì sao phải nói với ta như vậy? Vì sao? Van xin ngươi, không nên miệng kêu đại ca của ngươi, nhưng lại vũ nhục ta…

“Buông ra! Không được vũ nhục ta như vậy!” Phẫn nộ vì chịu nhục mà làm thân thể hắn không cách nào ngừng run rẩy, tuyệt vọng cực độ làm thân thể hắn không thể nào đứng vững.

“Vũ nhục? Ngươi cho rằng trẫm vũ nhục ngươi? Hừ!” Thoán liền biến trở lại thành Thịnh Lẫm đế cao ngạo.

Tay hắn chế trụ cằm của y, nâng lên, phả vào sự khinh bỉ vô hình làm đả thương người: “Đường Trì, ngươi phải biết rằng, đây không phải là trẫm đang vũ nhục ngươi, từ đầu tới cuối đều là do ngươi tự rước lấy nhục!”

“Là ngươi, biết rõ bản thân là huynh trưởng của trẫm, nhưng vì để đạt được mục đích không thể để cho ai biết ngươi, còn không biết liêm sĩ mở hai chân ra lấy lòng trẫm! Là ngươi, khi trẫm đối với ngươi dùng mọi cách để thăm dò, ngươi vẫn như cũ mặt dày mày dạn không chịu rời đi!”

“Là ngươi, trẫm bất quả chỉ mới khêu khích một chút, ngươi đã có thể biến thành cực kỳ *** đãng…” Từ ngữ đả thương người cuối cùng bị hắn nuốt xuống. Hắn thấy được…

Nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống trên khuôn mặt thuần hậu thanh tú của nam tử, tuyệt vọng đau lòng cùng với sự hổ thẹn vô cùng đan xen nhau trên khuôn mặt, ai nhìn thấy cũng không nỡ nhẫn tâm.

Đột nhiên, Đường Trì như biết được bản thân mình đang rơi lệ, như buông xuống tất cả, cực kỳ bình tĩnh kể lại: “Được rồi, chuyện tới lúc này ta cũng không muốn giấu diếm ngươi cái gì nữa.”

“Hại Trân quý phi là do ta làm. Ta đi tới bên cạnh ngươi, không tiếc dùng thân thể lấy lòng ngươi, cũng xác thực là có mục đích không thể để ai biết. Ta muốn giết tiên đế để báo thù cho mẹ, nhưng bởi vì hắn chết quá nhanh, nên không thể làm gì khác hơn là trả thù lên trên người ngươi. Bây giờ, ngươi đã biết tất cả sự thất, muốn giết muốn lóc xương tùy ngươi.”

Thoán dừng lại, xem kỹ vẻ mặt của y.

Một khắc qua đi, thiên tử nở nụ cười, lắc đầu, “Đường Trì, ngươi muốn chết đúng không? Muốn chết càng nhanh càng tốt, bởi vì ngươi sợ trẫm dùng thủ đoạn tàn nhẫn không phải người đốiphó với ngươi, ví như, giống lúc trẫm khi còn là hoàng tử đã đối phó với tên thị vệ kia.” Nói xong, hắn lẳng lặng nhìn phản ứng của Đường Trì.

Không ngoài dự đoán, nam tử rùng mình một cải.

Ngẩng đầu, môi run run, ánh mắt không thể tin được nhìn đệ đệ ruột thịt lãnh khốc, “Ngươi… muốn làm như vậy với… ta?”

Thiên tử biểu tình không thay đổi, lãnh khốc như trước. Thế nhưng người khác không thể thấy sâu trong nội tâm…

“Không… không nên đối với ta như vậy. Hãy cho ta toại nguyện, cầu ngươi!”

Đường Trì vận khởi công lực, chuẩn bị tự cắt đứt kinh mạch.

Ông trời, ngươi để hắn oan ức ta còn chưa đủ sao, ngươi còn muốn đem ta dằn vặt đến tình trạng gì, làm sao mới tha thứ cho tội nghiệp đã yêu chính đệ đệ mình của ta! Mẫu thân, ma ma, đừng khinh bỉ ta, đừng cho Thoán Thoán đối với ta như vậy, ta không muốn hận hắn!

Một tia mỉm cười hiện lên trên khuôn mặt hoàng đế, một ngón tay nhanh như tia chớp điểm vào huyệt đan điền của y.

“Đường Trì, ngươi sẽ chết, nhưng không phải bây giờ. Không nên có ý niệm tự sát trong đầu, trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội.”

Thân thể nam tử mềm nhũng, cơ thể hơi nghiêng suýt té ngã. Tay chống lên long trụ, khóe mắt lộ ra nụ cười thảm thương u sầu.

“Ta biết ngươi hận ta, hận ta phản bội, hận ta lừa gạt, hận tình cảm ta đối với ngươi đều là giả, ta không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi xem lại chúng ta là cùng một mẹ sinh ra mà cho ta một con đường thoải mái. Coi như… coi như cái giá ta đã từng cứu ngươi… cầu ngươi!”

Nam tử nhắm mắt lại, chậm rãi khom người khụy gối. Không phải quỳ gối trước hoàng đế, mà là quỳ gối đệ đệ của chính mình. Sao không nhanh chóng kết thúc một chút, để tất cả nhanh chóng đều kết thúc! Ta đã không còn các nào để chịu đựng…

Giống như là bị mê hoặc, thiên tử vươn hai tay, ôm lấy hai gò má của nam tử, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của y. Một lúc sau, hắn đột nhiên mặt hướng về phía ngoài điện, dồn khí đan điền quát lớn: “Người đâu!”

Đặt ở trước mặt Đường Trì là ba vật: một thanh bảo kiếm, một bình rượu độc, một mảnh lụa trắng ba thước.

Đứng ở bên cạnh y chỉ có một người: đương kim thánh thương Hoàng Phủ Thoán.

Đường Trì nở một nụ cười mãn nguyện, cười đến hân hoan, cười đến… động lòng. Thoán đối với ta có tình, hắn không sử dụng thủ đoạn kia đối phó với ta, ta cuối cùng đã có thể mang đoạn tội nghiệt này giải thoát.

“Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn không?” Nhàn nhạt, hoàng đế trên mặt không mang theo một chút biểu tình nào. Nhưng ánh mắt lại tham lam liếc qua nụ cười động lòng của y.

Duy trì động tác quỳ gối của cở thể, ngẩng đầu, Đường Trì nhìn về phía Thoán, “Người còn nhớ người từng đáp ứng với ta một thỉnh cầu không? Ta đã từng thỉnh cầu ngài: Nếu có một ngày, thần phạm vào lỗi lầm không thể tha thử, thần khẩng cầu bệ hạ đích thân ra tay kết thúc tính mạng của thần! Bệ hạ, tâm nguyện duy nhất trước khi ta chết là muốn chết dưới tay của người.”

Đường Trì cầm lấy thanh bảo kiếm, hai tay dâng lên trước mắt Thoán.

Thoán nhìn y, trong mắt mang theo một ham muốn kỳ lạ. Rốt cục! Trẫm rốt cục có thể giết y! Sau đõ, Trẫm sẽ không bao giờ sợ sẽ có ngày y rời đi, y rốt cục hoàn toàn thuộc về trẫm.

“Đường Trì, trẫm muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”

“Người nói đi.”

“Ngươi… đối với trẫm có từng tồn tại một điểm tâm ý chân thật?” Cầm lấy bảo kiếm.

“Bệ hạ, hiện tại lời ta nói với người, không có một điểm giả tạo. Thỉnh người nhớ kỹ, ta là một người huynh trưởng vô sĩ vì , không tiếc dùng thân thể để lấy lòng người. Đây là tâm ý của ta đối với người. Ngài động thủ đi.”

Ta biết bản thân không nên yêu ngươi, không nên đối với ngươi sinh ra cảm tình ngoài tình cảm huynh đệ, thế nhưng, khi ta biết tình cảm của chính mình thì tất cả đã không thể dừng lại.

Ta yêu ngươi, Thoán Thoán, ta dùng toàn bộ tâm hồn để yêu ngươi. Không phải chỉ một điểm chân thật, cũng không phải mười phần chân thật, vì ngươi, ta thậm chí đánh mất đi chính mình. Ngươi có thể cả đời sẽ không biết tình cảm của ta đối với ngươi, đến khi chết vẫn cho rằng ta đến bên cạnh ngươi là để hại ngươi.

Nhưng mà, đều không quan trọng, ta chỉ cần biết… ta yêu ngươi là được rồi. Kiếp sau, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện là một người yên lặng đứng nhìn ngươi.

Huynh trưởng… Đường Trì… Ca ca của trẫm, người mà trẫm một mực ngủ cùng lại chính là ca ca ruột thịt của mình… Hừ! Dục vọng kỳ lạ chậm rãi từ dưới bụng dâng lên. Đương kim thiên tử giơ bảo kiếm lên, từ từ theo ngực nam tử lên trên cổ y. Theo dõi da thịt như ẩn như hiện nơi cổ áo của y, hơi thở nặng nhọc. Thanh kiếm hơi dùng lực, mảnh áo đơn bạc bị đẩy ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.

Đường Trì nhắm mắt lại, đợi một nhát kiếm.

Thật lâu, bỗng nhiên “keng” một tiếng, bảo kiếm bị ném sang một bên. Bàn tay lành lạnh chạm vào khuôn ngực xích lõa, một cổ sức lực mạnh mẽ đẩy y ngã xuống. Lập tức một thân thể nam nhân rắn rỏi thon dài đè lên trên người y.

Đường Trì mở mắt, ánh mắt khó hiểu nhìn người nam nhân đang ở trên người mình. Sau đó, y thấy được ánh lửa dục vọng quen thuộc trong mắt hắn, hơn nữa dục vọng thêu chết người này so với bình thường lại càng mãnh liệt hơn, càng thêm nóng rực hơn! Lẽ nào… không!

Tay kéo lấy ba thước lụa trắng ở trên án, trong mắt Thịnh Lẫm đế mang theo nhục dục hung tàn, “Trẫm sẽ giết ngươi! Trẫm nhất định sẽ giết ngươi! Trẫm muốn hôn ngươi đến chết! Ngươi cài này… ngươi cài này… a!”

Dục vọng bài sơn đảo hảo (dời núi lấp biển) che phủ đi lý trí của nam nhân, xung động khắc chế thật lâu khi nhìn thấy thần thể trần trụi này, cũng đã không còn cách nào để khống chế! Biểu tình giống như hiến tế của nam tử trước mặt, kích động dục vọng tàn bạo đen tối của hắn, tâm tình không cách nào tiêu trừ, miệng hung hắng cắn lên vai y!

Đầu vai bị hằng lên một giấu răng thật sâu, máu tươi đỏ thẩm từ vết rắng lấm tấm chảy ra.

Đường Trì đã tinh bì lực tẫn (tinh thật kiệt quệ, sức lực mất hết) nằm trên mặt đất, tùy ý Thoán dày vò y.

Trên thân thể trần trụi ngoài trừ những vết tính ngắt nhéo cào cắn, còn có những vết bầm tím rõ ràng do giãy dụa để lại. Chân trái bị vặn trật theo một hướng kỳ dị, vô lực tê liệt trên mặt đất.

“Đường Trì, lúc này ngươi còn làm ra bộ dáng gì cho trẫm xem nữa đây? Ngươi đã quên đã cùng trẫm ngủ qua bao nhiêu lần, nơi này cũng đã không biết bị trẫm chơi đùa qua bao nhiêu lần sao? Hay là ngươi muốn đóng vai một người đại ca cho trẫm xem? Ừm? Đại ca! Ngươi biết ta sau khi hay ngươi là đại ca của ta sẽ không chơi đùa với ngươi nữa sao? Ngươi làm cái bộ dáng thanh cao gì?”

Đương kim thiên tử vừa nhanh chống trừu động thắt lưng, mạnh mẽ xuyên qua thân thể nam tử biểu tình ngây dại bên dưới, vừa dùng những lời nói châm biếm biểu đạt hận ý không thể nào phát ra trong lòng.

“Cái gì là đại ca , đại ca tốt của ta, ngươi đã quên, người đầu tiên không biết xấu hổ, vứt bỏ luân thường là ngươi! Là ngươi ngay từ đầu đã dụ dỗ ta! Là ngươi biết rõ ta là đệ đệ ruột thịt, còn để ta đùa giỡn với ngươi như vậy! Là ngươi ti tiện âm hiểm giống như nữ nhân, tranh giành tình nhân! Là ngươi thủ đoạn độc ác hại chết con của ta!”

“A ── là ngươi! Đều là ngươi! Đều là ngươi không tốt! Vì sao ngay từ đầu lại không nói rõ cùng trẫm! Vì sao phải gạt trẫm! Vì sao vậy!”

Nắm lấy nam nhân nằm trên mặt đất kịch liệt lung lây, hận ý mãnh liệt hiện ra trên khuôn mặt anh tuyết tuyệt mỹ. Càng nói càng hận, đánh cũng càng ngày càng hung tợn! Như vậy còn chưa đủ hết giận sao?

Một tiếng gầm vang, nam nhân bỗng nhiên quỵ xuống, hai tay mạnh mẹ xốc nửa người dưới của nam tử nằm trên mặt đất lên, không để ý đến y đau đến co quắp, một đường từ trên đi xuống, dồn dập xuyên xuống!

Một âm thanh đau đớn từ miệng nam tử nằm trên mặt đất thoát ra. Chân trái bị bẻ gãy rũ ở giữa không trung, đau đớn mà con người không thể chịu được làm cho bắp đùi từng trận từng trận co thắt.

Hai mắt nhắm chặt vẫn không cách nào ức chế nước mắt tràn ra ở khóe mi, để sớm kết thúc nỗi đau đớn này, Đường Trì lại lấn nữa thử đưa lưỡi đến giữa hàm răng, đang định một ngụm cắn xuống thật mạnh, một cái bạt tai mãnh liệt làm lần tự sát thứ hai của y thất bại. Môi bị xé rách trước đó lại lần nữa chảy ra máu tươi.

Mở mắt, nuốt xuống cái răng bị đánh vỡ, nhấm nháp máu tươi của chính mình, Đường Trì cố gắng cử động cơ thịt ở khóe môi, làm ra một biểu tình như đang cười, “… có thể… để ta… chết…”

Nói còn chưa dứt lời, một cái bạt tai mãnh liệt đánh lên trên mặt.

Bên tai một trận nổ vang, đầu bị đánh lệch về một bên.

“Khi nào ngươi chết là do trẫm quyết định! Trẫm muốn ngươi chết khi nào tự nhiên sẽ động thủ! Không cần ngươi nhắc nhở! Ngươi nếu như còn dám cố gắng tự sát một lần nữa… Hừ!” Hoàng đế trẻ tuổi trên mặt lộ ra biểu tình tàn nhẫn cực độ.

“Ha ha… Ha ha ha…” Âm thanh giống như tiếng cười từ trong miệng Đường Trí thoát ra. Âm thanh càng cười càng lớn, cười đến lúc sau lại nghe như là tiếng khóc.

“Cười cái gì mà cười! Có cái gì buồn cười! Ngươi đang đắc ý sao? Đắc ý ngủ cùng nữ nhân của trẫm, giết nhi tử của trẫm? Có phải hay không! Không cho phép! Không cho phép!”

Nam nhân như điên loạn chà đạp ca ca ruột thịt của mình, “Vì sao? Nói cho trẫm vì sao? Ngươi không phải thích trẫm sao? Ngươi không phải yêu trẫm sao? Lẽ nào những điều này đều là nói dối? Ngươi ngay từ đầu đã lừa đối trẫm! Vì sao lại tìm hại Trân phi? Vì sao? Trẫm không thỏa mãn ngươi sao? Trẫm như vậy cũng chưa đủ để thỏa mãn ngươi sao ──”

“A ──” Tiếng kêu thảm thiết không thể ức chế vang vọng bên trong cung điện trống trải.

“Ngươi là của trẫm, Trì, Đường Trì của Trẫm! Nói cho trẫm, ngươi ban đầu đều là nói thật, là do Hà công công thông đồng người khác tới hãm hại ngươi, ngươi không phải đại ca của trẫm, ngươi không có cường bạo Trân phi, nói cho trẫm biết! Trì, nói đi, nói ngươi không phải đại ca của trẫm, nói đi!”

“Trì, Đường Trì, trẫm… cầu ngươi, chỉ cần ngươi nói ngươi không phải đại ca của trẫm, ngươi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với trẫm, trẫm sẽ tha cho ngươi, chúng ta lại giống như trước, ngươi có chịu không? Có được hay không? Trì, nói đi, chỉ cần ngươi nói… Nói đi!” Tiếng gào thét điên cùng cùng với tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng bên trong cung điện lịch sử trăm năm.

“Thoán Thoán… Giết… ta… đi!” Giọng nói khàn khàn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong tim đương kim hoàng thượng.

“Không được gọi trẫm ! Không được!” Nam nhân hai mắt đỏ ngầu kéo lấy ba thước bạch lăng trên mặt đất, hai tay ra sức siết cổ nam nhân bên dưới.

“Ừ!” Đột nhiên hít thở không thông làm Đường Trì giãy dụa một trận, hai chân đá loạn, nhưng bởi vì chân trái đau đớn, lại càng làm y rơi sâu vào trong thống khổ. Ngón tay kéo lấy lụa trắng ở cổ, rồi buông thỏng.

Co giật mạnh mẽ đột ngột làm nam nhân dâng lên cao trào không cách nào diễn tả. Tay từ từ tăng sức mạnh, mắt mở trừng nhìn thân thể người kia căng cứng cả người co giật, ngón tay cào trên mặt đất vì ma sát quá mức, lưu lại những đường vết tích đỏ hồng trên mặt đất.

Co giật run rẩy của người kia trước khi chết làm Thịnh Lẫm đế cảm giác được cao trào chưa từng có trước nay, va chạm dừng lại, yên lặng chôn vào chỗ sâu nhất của cơ thể nam tử, cảm nhận được nhu động co rút của bản thân hắn bản thân y. Dần dần, mặt Trì càng ngày càng tím tái, co giật của thân thể cũng đạt tới cực hạn, chỗ ấy lại càng co chặt, co rút ở hai chân càng ngày càng chậm…

Y sắp chết… Đường Trì của trẫm sắp chết… A… Một trận mãnh liệt ─ sảng khoái từ hạ thân xông đến não tủy…

“Rống ──” Một tiếng gào điên cuồng, nam nhân ở sâu trong thân thể Trì xuất ra dòng dịch thể đậm đặc nóng bỏng! Tay nhẹ buông ra, thả rơi lụa trắng siết cổ người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.