Một người ở phía trước liều mạng chạy không nhìn đường đi, một người ở phía sau dốc sức đuổi theo không lên tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chạy đến thảo nguyên ở ngoài thành.
Là do công lực của hai người khác nhau, cũng có thể do người phía trước trong lòng hoảng loạn không có định hướng đi rõ ràng, khoảch cách giữa hai người trong im lặng từ từ rút ngắn, chớp mắt đã sắp đuổi kịp.
Loạng choạng, không thấy rõ mặt đất, thoáng cái Trọng Sinh bị những nhánh cỏ rễ cây dài trên mặt đất vướng vào người, mắt thấy sắp bị bổ nhào về phía trước, mũi chân trái ra sức, lưng uốn về phía sau cố gắng dựng thẳng người mình. Nhưng đột nhiên! Từ phía sau một lực mạnh bổ tới, không đợi y dựng thẳng lại thân mình, eo đã bị một người ôm chặt lấy, theo cú va đập, cả hai người chồng lên nhau ngã lên trên bãi cỏ.
Trọng Sinh trong nháy mắt cơ thể tiếp xúc với bãi cỏ, miễn cưỡng xoay người cho một chưởng mạnh mẽ đẩy về phía sau. Người đè ở phía trên nhất thời không chịu được đau nhức, hai tay nới lỏng rồi tách ra.
Nhân cơ hội này, Trọng Sinh dùng quả đấm chống lại nửa người trên của đối phương, cố gắng xoay chuyển thân thể mình, đồng thời để giẫy khỏi sự ôm ấp, hai chân cũng không hề yếu kém, một cước đá ra, như muốn đá văng hai chân ở nửa người dưới của đối phương ra.
Mắt thấy người trong lòng giãy khỏi ôm ấp của mình, cũng bất chấp tất cả, nam nhân ở phía trên gắt gao xiết lại đôi tay rắn chắc của mình, chặt chẽ ôm người bên dưới không buông. Không riêng gì cánh tay, ngay cả hai chân cũng vùng vẫy với nhau, kẹp lấy đối phương không cho hắn chạy trốn.
Rõ ràng muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng không ngờ ngược lại càng bị quấn chặt, Trọng Sinh nhất thời đầu óc mê muội, bất kể là tam thất nhị thập gì -, cũng không cần biết là chiêu võ công gì, chỉ dùng duy nhất hai tay còn tự do đấm lên trên lưng đối phương.
Mắt thấy đối phương cố nén đau đớn không nói một câu, cũng không chịu buông ra, càng làm lửa bốc lên trong lòng, một tay đập lên lưng đối phương, một tay quờ quạng nắm lấy tóc của đối phương, muốn buộc hắn ngẩng đầu hoặc buông hai tay ra.
Cắn chặt hàm răng, từ lúc bắt đầu sự chống trả kịch liệt, Thoán liều mạng ôm lấy người bên dưới không chịu buông tay. Không chỉ như thế, hắn còng dùng miệng của hắn, răng của hắn liên tục cắn xé xiêm y của người bên dưới, quần áo mỏng manh mùa hè không chịu được lực mạnh như vậy bị xé rách, không tới một lúc, bờ ngực trơn nhẵn rắn chắc của Trọng Sinh đã phơi bày ra.
Trọng Sinh nóng nảy, liều mạng giãy dụa thắt lưng, hai chân đá động, muốn đánh đối phương văng ra. Nhưng càng giảy dụa, y phục bị xé càng lợi hại, nhanh chóng, ngay cả đai lưng trong lúc giãy dụa cũng lỏng ra.
Con ngươi đỏ rực, trong mắt nam nhân toàn bộ chỉ có thể thấy ở trước mắt. Giống như là liều lĩnh, cúi đầu, hé miệng, dùng môi, dùng lưỡi, dùng hàm răng, liếm mút, cắn nhây da thịt trần trụi của nam tử ở bên dưới. Tham lam, mãnh liệt, đã hoàn toàn không thể khống chế!
“A ──” Gầm lên giận dữ, Trọng Sinh cảnh giác được thân thể mình bị xâm phạm liền giống như điên rồi, hai tay liều mạng cào cấu đối phương.
Y phục dạ hành màu đen bị xé rách, tắm lưng rắn chắc phơi ra bị cào cấu, đánh đập hằn ra vết màu. Thế nhưng nam nhân ở trên người không chỉ không hề suy suyễn, ngược lại càng thêm siết chặt gặm cắn thân thể y, giống như đang trả thù lại hành vi của y, dùng hàm răng gặm lấy đầu nhũ của y mà nhây cắn không ngừng!
Trọng Sinh tực giận đến phát cuồng, không còn lý trí, mở miệng, cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm lên lỗ tai nam nhân! Mùi màu tanh lưu vào trong miệng, chưa đủ! Còn chưa đủ! Uất ức ngày xưa mãnh liệt kiềm nén, căm hận ngút trời lắp biển đều tuông trào!
Đều là ngươi! Đều là ngươi! Nếu như không phải là ngươi, ta sao lại rơi xuống đến cái tình cảnh này! Ta nhẫn, ta nhượng, ta trốn ngươi ngươi cũng không chịu buông tha ta! Ngươi còn muốn như thế nào nữa ── Ta để ngươi đùa bỡn ta! Ta để ngươi sỉ nhục ta! Ta để ngươi oan uổng ta! Ta cắn chết ngươi! Ta cắn chết ngươi đồ chết tiệt!
Buông ra cái lỗ tai, thấy được cái gì mở miệng cắn được liền cắn! Cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cách nào hiện lên trong đầu.
Hai đại nam nhân siết lấy nhau cùng một chỗ, quấn thành một khối lăn qua lăn lại trên cỏ. Cũng không giống như đang đánh nhau, lại càng không giống võ lâm cao thủ đang so chiêu, giống như là một đôi ngoan đồng, cũng giống như là một đôi dã thú, không có mắng chửi, càng không có lời nói, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ, một vài thanh âm gầm rống và tiếng đánh đấm.
Rõ ràng có tay, rõ ràng có chân, nhưng hai người tựa hồ đều đã quên hết, chỉ biết dùng tứ chi kiềm chế đối phương, còn lại công kích đều dựa vào cái miệng đang mở ra.
Trên mặt hai người đều toát ra tình cảm phức tạp cực kỳ mãnh liệt, giống một đôi cừu địch, lại càng giống hai ấu thú đang đấu tranh nội bộ. Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng lại toát ra biểu tình bướng bỉnh hục hặc giống như đứa trẻ, cứ tràn trề như vậy, cứ như thế không hề che giấu thêm nửa.
Không biết đã qua bao lâu, khuôn mặt của hai người càng sát lại gần nhau. Tiềng thở dốc ồ ồ của nhau trực tiếp đi vào trong tai của đối phương. Oán giận của Trọng Sinh, uất ức của Trọng Sinh, còn có cái gì đó không nói nên lời, cả hận ý không nói được toàn bộ đều bùng nổ ngay lúc này! Cắn một phát hung hăng xuống, cái gì đó mềm mềm ở trong miệng y tét ra, mùi vị quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng của y.
Thoán đau đến nổi thân thể run lên, mãnh liệt hung hãn, cũng cắn một phát trở lại.
Chờ đến khi hai người ý thức được đang cắn cái gì, nhưng kỳ lạ là không ai nguyện ý chủ động buông ra, chỉ là giằng co.
Hành động trước tiên chính là Thoán, hắn bạo gan không những rút ra mà lại tiếng vào, đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng đối phương, thăm dò, đụng chạm vào vật mềm mại của đối phương. Uyển chuyển quấn lấy, nhẹ nhàng mút vào một chút, chất lỏng thơm ngọt tiến vào trong cổ họng.
Thân mật như thế này, dường như một cảm giác tốc đẹp kỳ diệu hấp dẫn lấy hắn. Bất chấp đối phương có cắn đứt đầu lưỡi hắn hay không, lần này, hắn càng thêm càn quấy, lại lần thứ hai thử thâm nhập.
Trọng Sinh cứng đờ. Cảm nhận được thứ trơn mềm đang ở trong miệng y chơi đùa, khiêu khích, dần dần, nhãn thần y thay đổi. Từ hỗn loạn trở nên rõ ràng, từ rõ ràng lại trở nên mê man, cuối cùng ngay cả mê man cũng biến mật, toát ra cuối cùng lại là dụng vọng thật sâu… cũng là nam nhân, dục vọng bị đè ép quá cực độ!
Cánh tay từng chút từng chút giơ lên, chậm rãi tiến lại gần hai bên sườn mặt người nọ, nhẹ nhàng ôm lấy. Đột nhiên! Trọng Sinh nâng đầu, càng đưa chính mình nhập vào trong miệng của đối phương, quấn lấy, mút vào, ôm lấy đầu của Thoán, chuyển thủ thành công, tham lam lại giống như si cuồng hưởng thụ nụ hôn mang mùi máu tanh này!
Vẫn luôn cấm dục quá lâu, nam nhân cho dù bất kỳ là ai cho đến lúc này cũng không thể chịu nổi khiêu khích như vậy, vốn đã trải qua lửa nóng mãnh liệt, rồi lại càng như tưới thêm dầu, một tay kéo lấy cổ đối phương, gắn bó không muốn tách ra khỏi người đối phương, một tay vội vã không nhẫn nại cởi y phục ở dưới thân của đối phương.
Trọng Sinh đang chìm đắm trong nụ hôn, một lúc sau mới phát giác đối phương muốn làm cái gì. Tâm tình vừa mới được trấn an lại bốc lên, tức giận một tay đẩy đầu đối phương ra, xoay người muốn bò dậy.
Thế nhưng, Thoán như cung đã trên dây phải bắn sao có thể để y dễ dàng chạy trốn, hai chân móc lại, gạc Trọng Sinh đang bò dậy trượt nhào, một chân chen vào giữa hai chân đối phương, một tay đè lấy eo đối phương, một tay xoa bờ ngực của y, cúi đầu, càng muốn hôn lên đôi môi của đối phương, hắn dường như hôn đến phát nghiện!
Trọng Sinh đương nhiên không muốn, giơ tay đánh. Hai người lần nữa lại quấn lấy nhau thành một đôi.
Trong lúc giằng co, từng kiện y phục rời khỏi thân thể, búi tóc hai bên cũng toàn bộ xỏa ra, rối tung trên vai, quấn lấy thàng một khối, gỡ không ra, cắt không đứt.
Lúc bình mình, Trọng Sinh về tới đường lớn phía đông. Thấy được nhà tranh bị phá hết phân nửa của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lắc đầu, muốn quên ánh mắt vắng lặng tuyệt vọng đau đớn đến cực điểm của người nọ khi mình rời đi. Người nọ khóc, chính bản thân y cũng không biết làm sao…
Không biết làm sao, nhớ đến Thoán Thoán khi còn bé. Khi đó, hắn cũng giống như thế này nhìn về phía cửa cung khóc sao…
Ôm lấy trái tim, cảm giác được nó đau nhói đến kịch liệt. Ngửa đầu nhìn trời rồi lại nhìn đất, nói với bản thân mình không có làm sai. Như vậy đối với hai người, nhất là đối với Thoán, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Y giậm giậm chân, thầm mắng chính mình một tiếng “Chết tiệt!”. Nếu đã cực kỳ quyết tâm thì cần gì còn nghĩ nhiều như vậy! Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hiện tại việc duy nhất ngươi muốn làm, cũng là việc duy nhất có thể làm là trị cho tốt bệnh dịch này cho bách tính! Đây là sứ mạng duy nhất ngươi cấp cho chính mình!
“Tiểu Mộc? Ngươi đã thức dậy rồi à… Chào buổi sáng.” Phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện dưới mái hiên đã có một người sớm đứng ngoài cửa, giống như đã quan sát y một hồi lâu, Trọng Sinh xấu hổ cười cười, không tự kiềm chế kéo kéo lại ngoại y có chút rách nát trên người.
“Chào buổi sáng a, người tối hôm qua đi thật sản khoái, tội nghiệp cho ta bị cái tên ma đầu Mạc Mạc hành hạ đến gần chết! Nói đến còn không phải do ngươi rước đến cái họa này! Hừ hừ!” Mắt Cổ Tiểu Mộc thâm quần, vẻ mặt oán hận.
“Được rồi, đây là phương thuốc và thư sư phụ ngươi nhờ ta giao cho ngươi.” Cổ Tiểu Mộc đưa thư tín cho Đường Trì, xong liền nhấc chân đi.
“Ờ? Ngươi phải đi ra ngoài sao?” Đường Trí đi ngang qua bên cạnh Tiểu Mộc, thuận miệng hỏi.
“Ừ, đi ra ngoài một chút. Thuận tiện gặp ‘lão bằng hữu’.” Cổ Tiểu Mộc híp lại mắt, nhìn từ trên xuống dưới người bạn từ thời niên thiếu của mình, vẻ mặt đầy ý xấu như muốn hãm hại y.
“A, trên đường cẩn thận. Đừng rước lấy phiền phức.” Đường Trì bị hắn nhìn như vậy làm cả người sợ hãi, vội vã bước nhanh vào trong nhà.
“Phiền phức? Hắc hắc, ta sẽ không tự rước lấy phiền phức vào mình, ta chỉ rước cho ngươi một chút phiền phức mang về mà thôi. Chờ xem, người anh em tốt của ta!”
Hừ, ai kêu ngươi tối hôm qua nợ anh em chứ! Nếu huynh đệ ta đây đã ôm phải một cái phiền phức bên người, ăn không ngon ngủ cũng không yên, thì cũng không thể để thân hữu như ngươi lại không cùng chịu nạn, cả đời để ngươi nhàn rỗi như thế, ngươi nói có được hay không?
Cổ Tiểu Mộc cười cực kỳ gian tà, vai run run chạy ra ngoài. Xem ra hắn dự định rước một đại phiền toái suốt đời mang về cho Đường Trì.
Đường Trì đặt phương thuốc ở một bên, bên dưới là phong thư hết sức tao nhã tinh tế. Phong thư này dường như đã trải qua nhiều năm tháng, nhưng chất liệu giấy hoa quý vẫn bảo tồn nguyên dạng.
Miệng phong thư bị dán kín. Đường Trì trong lòng khó hiểu, bút tích thanh tú ở trên mặt không giống là chữ của sư phụ, vừa suy nghĩ xem ai viết thư cho y, vừa mở phong thư ra.
…
Bức thư từ trng tay rớt xuống.
Thật lâu, Đường Trì quỳ rạp xuống đất, che mặt khóc rống.
“… Trì nhi, sau khi sinh con, ta nhiều năm không hoài thai. Năm đó hoàng thượng để bảo trì ta, để củng cố địa vị của ta trong hoàng cung, hắn tìm một người con gái có dung mạo giống ta… Sau ta mới biết được người con gái này sau khi sinh liền chết ở trong lãnh cung, mà…”
“Tuy không phải do ý nguyện của ta mà ra, nhưng ta cũng không thể phủ nhuận, ta thông qua tay của hoàng thượng cướp đi đứa con của nàng, nàng vốn có thể hạnh phúc… Trì nhi, không cần phải đau lòng, có lẽ đây đều là báo ứng…”
Tháng chín năm thứ năm Thịnh Lẫm.
Thịnh Lẫm đế đối thiên hạ chiếu, bộc trực thành khẩn tự nhận lấy sai lầm của mình, làm thiên hạ đại dịch hoành hành, hướng thiên hạ bách tính tạ tội. Cũng ra lệnh bắt buộc bá quan văn võ, cả lẫn vương hầu toàn bộ đều cắt giảm cuộc sống ăn chơi phóng túng, nhịn ăn kiệm mặc, hỗ trợ cho bách tính bị dịch bệnh khốn khổ.
Hắn đồng thời cũng ban chiếu, lấy danh nghĩa quan phủ ở tại các thành trấn thành lập thi nhân đường, phí chửa bệnh do quan phủ toàn bộ chịu trách nhiệm, cô nhi cũng có quan phủ đứng ra tổ chức nuôi nấng giáo dục, lệnh cho thi nhân đường cung cấp cháo mỗi ngày, cho đến khi dịch bệnh qua đi.
Hoàng đế ra lệnh ấy, đã trấn an rất lớn tâm trạng đang hoảng loạn của thiên hạ bách tính, quan phủ các nơi cũng không ỷ lại trông chờ, cùng người dân tổ chức quan dân cùng nhau chống chối đại nạn ôn dịch lần này.
Cuối tháng chín, Thịnh Lẫm đế ở thành Lạc Dương mở đàn tế thiên, chuẩn bị thay dân hướng trời thỉnh cầu, cầu dịch bệnh biến mất, yên vui trở về nhân gian.
Trọng Sinh cũng chen lẫn trong dân chúng, ánh mặt phức tạp nhìn Hoàng Phủ Thoán đã nửa tháng không gặp đứng ở trên đài tế thiên. Thoán, nếu như ta sớm hiểu rõ ngươi… Ta có thể hay không thống khổ giống như bây giờ?
Một chút cười khổ, biết đó là vấn đề vĩnh viễn không có đáp án.
Tập trung nhìn lại, lúc này mới hoảng sợ khi phát hiện hắn dĩ nhiên trong nửa tháng ngắn ngửi lại gầy gò đi! Thần sắc trên mặt cũng không có sự kiêu ngạo cùng tàn nhẫn ngày xưa. Ngược lại thấp thoáng nhiều ít bóng dáng quạnh hiu và cô độc.
Lần này ta và sư phụ phân nhau nghiên cứu điều chế được phương thuốc phòng ngừa và chữa trị, có thể làm cho hắn sau này thống trị giang sơn thuận lợi rất nhiều. Chỉ cần hắn hướng thiên ạh công khai phương pháp dự phòng và phương thuốc chữa trị, lòng tin của hắn làm đế vương cũng sẽ lần nữa khôi phục, địa vị thống trị cũng sẽ củng cố.Quay đầu lại thấy hai người Tiểu Mộc cũng đã có mặt, không khỏi đối bọn họ gật đầu mỉm cười. Năm nagỳ trước, nếu không phải Tiểu Mộc xung phong tình nguyện giúp y đem phương thuốc cùng phương pháp phòng ngừa đưa cho Thoán, y thật sự là không biết nhờ ai khác tốt hơn.
Theo tiếng trống trang nghiêm, Thịnh Lẫm đế tay nâng bảo kiếm lên ngang ngực, sắc mặt bình tĩnh tập trung đi từng bước hướng về đỉnh cao nhất ở trên đài tế thiên. Theo sau hắn là đạo sĩ thừa lệnh vui tay cầm đồ dùng tế thiên, cùng thủ vệ hai bên.
Trước sân đài cách đỉnh tế thiên cao nhất một đoạn, thừa lệnh hoàng đế đạo sĩ cùng thị vệ dừng lại cước bộ. Tiếp phía trên, không phải nơi bọn họ có thể bước đến.
Đó là địa phương chỉ có thiên tử mới có thể chạm tới trời! Hỏa đàn bốn phía ở trên nơi tối cao, hỏa diễm hừng hực, chiếu sáng xung quanh bầu trời vẫn còn chưa sáng. Cũng rọi sáng đôi mắt của trời cao, để ngài có thể thấy được rõ ràng thỉnh cầu của nhi tử của ngài.
Nghi thức tế thiên, thông thường ở đỉnh núi Ngũ Nhạc hay ở trong hoàng cung kinh thành mới có thể cử hành.
Lần này tuy là ngoại lệ, nhưng sự trang nghiêm cùng nghiêm túc của nghi thức cùng không chút nào giảm đi. Mặt dù không có đội ngũ văn võ bá quan thượng triều, nhưng hàng vạn dân chúng cùng khổ, cùng năm vạn binh sĩ trấn thủ bốn phía, càng làm nổi bật ý nghĩa trọng đại và uy nghiêm của buổi lễ tế thiên này!
Không chỉ như thế, trừ bên ngoài nơi này, hiện Thư vương ở kinh thành cũng đang cùng văn võ bá quan đứng trên tường thành, cùng dân chúng trong kinh thành đồng bộ tế thiên! Thư vương trong tay có chiếu thư do Thịnh Lẫm đế đích thân soạn viết, tại lúc mặt trời mọc, cùng Thịnh Lẫm đế cùng nhau tuyên đọc nội dung trong chiếu thư, thỉnh cầu trời cao.
Không chỉ thành Lạc Dương, bách tính cùng quan võ bá quan Trung Châu có thể tới toàn bộ đều tới. Quan nhân mặc quan bào chỉnh tề nhất, cùng thủ hạ đoan đoan chính chính quỳ gối dưới đài tế thiên. Một vạn trong năm vạn binh sĩ tay cầm cây đuốc, xếp hàng chỉnh tề phân bố ở bốn phía, đợi ánh sáng mặt trời mọc lên.
Mà hàng ngàn hàng vạn bách tính già trẻ xen nhau đứng ở giữa các hàng ngũ binh sĩ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn nhất cử nhất động của hoàng đế ở trên đài tế thiên.
Hoàng Phủ Thoán cầm bảo kiếm hướng mặt về phía đông, ánh mắt thâm trầm biểu tình trang nghiêm đồng thời băng lãnh, đôi môi mỏng khép thành một đường thẳng tắp, hiện rõ ý chí của hắn lúc này kiên định bao nhiêu, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi được chuyện hắn sắp làm!
Bầu trời phía đông xuất hiện màu đỏ sậm lờ mờ, dần dần chuyển sáng màu đỏ rõ ràng, ngay khi thái dương đỏ hồng tỏa ra tia nắng, soảng một tiếng, bảo kiếm tước ra khỏi vỏ, thẳng hướng về cửu thiên.
Một người quỳ xuống, hai người quỳ xuống, rồi hàng nghìn hàng vạn dân chúng như sóng triều đồng loạt hạ thân người.
Lời thỉnh cầu xin trời trầm dày mà rõ ràng từ trong miệng thiên tử lanh lảnh, thanh âm mặc dù không vang dội, vạn dân vạn quân xung quanh đều nghe rõ từng chữ. Thái dương đỏ hồng từ từ mọc lên, lấy sinh lực phồn thịnh mạnh mẽ đem bóng tối đẩy về phía sau bầu trời.
Sau lời thỉnh cầu trời cao thiêng liêng, Hoàng Phủ Thoán dừng lại một chút, “Ta Hoàng Phủ Thoán, thẹn đối với mệnh trời đã giao, để thiên hạ bách tính gặp nổi khổ dịch bệnh, làm bách tính phương bắc chịu cảnh phiêu dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, xác chết hàng vạn. Trọng trách đại tội này, ta nguyện một thân gánh chịu!”
Mọi người đều kinh sợ, đặc biệt Trọng Sinh lòng lại càng nóng như lửa đốt. Hoàng Phủ Thoán, ngươi điên rồi sao? Lại ngay loại giờ khắc thần thánh này… ngẩng đầu ba thước có thần linh, mà ngươi là đương kim thiên tử, dẫn theo dân chúng thỉnh nguyện, lại trực tiếp tố cáo hành vi phạm tội, lẽ nào ngươi muốn bị thiên lôi đánh chết sao! Huống hồ ta không phải đã nhờ Tiểu Mộc nói cho ngươi phương thuốc chữa trị và dự phòng rồi sao?
“Ta làm thiên hạ bách tính tổn thương ngàn vạn sinh mạng, phụ sự phó thác của thượng thiên, vì vậy, gánh lấy tội này, ta và tử tự vĩnh viễn không gặp!”
“Hoàng Phủ huyết mạch thiên tử trọng sinh, đối trời bày tỏ! Sau trăm năm, trời ký thác thiên tử cô tâm cô mệnh!”
Khá lắm Hoàng Phủ Thoán, chính mình tương lai không tử tự kế thừa đế vị, nhưng không muốn thiên hạ có người có ý mượn cơ hội làm loạn, mượn danh nghĩa của trời, vẫn xác định hắn là hoàng đế trong tương lai.
Thương cảm cho bách tính ngu muội, đời sau thấy Hoàng Phủ Thoán suốt đời quả nhiên không có tử tự, hơn nữa thỉnh nguyện ban đầu trở thành sự thật, cho rằng hắn quả thật là chân mệnh thiên tử, liền nhận định một mạch Hoàng Phủ là con cháu long mạch trời giáng xuống.
Sau khi tiếng kinh hô dưới đài truyền lên ổn định, đạo sĩ cùng thị vệ bảo hộ cho hỏa đàn, đột nhiên tay cầm phần trần cùng bảo kiếm thành hình tam giác quỳ gối xuống. Hình thành trạng thái phụng bái thiên tử.
Từ tiếng hô lớn rõ ràng: “Thượng thiên, xin nghe thỉnh cầu của trẫm!”
Giơ lên cao bảo kiếm nghiêng về một phía, tay trái của Thoán đặt lên mũi kiếm! Thái dương đỏ hồng chuyển thành màu đỏ tươi xán lạn chói mắt, như bào hiệu cho điều gì.
“Đại Á hoàng triều hầu như từng triều đại đều xuất hiện đại dịch, mỗi lần xảy ra, thiên hạ bách tính chết bệnh vô số, nhưng đến này vẫn không có biện pháp chữa trị phòng ngừa hữu hiệu. Trẫm mặc dù hiểu rõ đây là trời cao đưa ra khảo nghiệm cho thần dần của người, thế nhưng, làm thiên tử của quốc gia này, trẫm không thể nhìn thiên hạ bách tính sống trong cảnh bệnh dịch mà không cứu!”
“Thượng thiện! Trẫm tại đây dùng máu mình tế lên! Thỉnh chỉ thị tiên y ở phương nào ── thỉnh đưa đến phương thuốc trị liệu dự phòng ──”
Một nhát kiếm, máu đỏ tiên diễm từ cổ tay trái phún ra!
“A!”
Trọng Sinh giật bắn người. Chỉ thấy máu tươi đổ thẫm theo cánh tay giơ cao trượt rơi xuống, nhiễm ướt tay áo minh hoàng, rồi đến cửu long bào lấp lánh.
“Hoàng thượng ──”
Quan viên cùng quân nhân bên dưới đài tế, cùng kêu lên bi thiết. Có người cảm xúc dâng trào đã cay cay mũi, đỏ hai mắt.
Trong lòng thắt lại, đây là chuyện gì! Trọng Sinh ngạc nhiên. Ta rõ ràng đã nhờ Tiểu Mộc đưa phương thuốc rồi mà! Hắn sao lại…
Cổ Tiểu Mộc! Đường Trì bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Mộc nhìn hoàng đế trên đài tế trời cười ha hả, cũng chỉ có hắn cùng Mạc Nhiên như hạc đứng giữa rừng người, ở trên ngọn mà vươn thẳng.
Tiểu Mộc cảm giác được có người nhìn hắn, nhìn thấy Trọng Sinh, cười hắc hắc, chen qua đi về phía bên đó.
“Thượng thiên, nếu như người nhận định trẫm là chân mệnh thiên tử, thì xin hãy nghe thỉnh cầu của trẫm, để tiên y đi đến đài tế thiên, đến bên người trẫm, cùng trẫm cùng thiên hạ bách tính đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng! Nếu không… thì hãy mặc trẫm đến khi cạn máu!”
Giọng điệu của thiên tử như là uy hiếp, hắn dùng sinh mạng của bản thân đang uy hiếp ông trời hay người nào đó, cũng chỉ có chính hắn biết.
Trọng Sinh vừa nhìn chằm chằm Thoán ở trên đài tế thiên, vừa thấp giọng oán hận hỏi tên to xác vừa đến gần y, “Ta hỏi ngươi, phương thuốc cùng với biện pháp dự phòng ngươi có nói cho hắn chưa!”
Bởi vì quá gấp gáp, hắn đều không nhận thấy được ba người bọn họ đứng giữa một đám người đáng quỳ gối lại rõ ràng đến thế nào.
“Ơ?” Tiểu Mộc giả bộ như không biết, “A, ngươi nói cái kia à. Trọng Sinh, ngươi lần này phải cảm tạ ta thế nào đây? Ha ga.”
“Ngươi nói cái gì?” Cảm tạ?
“Đúng a! Được rồi, chuyện này của ngươi tuy rằng ta không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết một ít. Phải biết rằng, trên đời này vốn không có bức tường nào mà gió không lọt qua. Nghĩ đến tên nhóc hoàng đế năm đó đối xử với ngươi như vậy, hiện giờ lại còn năm lần bảy lượt tìm ngươi gây phiền phức, hừ! Cái loại người không có lương tâm này không để cho hắn nếm một ít trả thù, hắn e rằng sẽ vĩnh viễn không biết tỉnh. Hắc hắc, cho nên a, ngươi nhờ ta đưa phương thuốc ta vốn vẫn chưa mang qua.”
“Mạc Nhiên cũng tán thành ta làm như vậy nha! Để hắn chết là được rồi! Ngươi xem, không phải hắn hiện giờ đang chịu tội sao? Ha ha!”
Đại nam nhân cười híp hai mắt, vỗ vỗ vai Trọng Sinh, miệng cảm thán sảng khoái mình cuối cùng đã giúp bạn thân báo thù.
“Đúng vậy, dứt khoác để hắn cứ cạn máu như vậy mà chết! Dù sao cái nhà Hoàng Phủ vẫn còn có huynh đệ khác.” Mạc Nhiên tàn nhẫn.
Đường Trì sửng sốt, sau đó liện nổi giận, “Ngươi! Cổ Tiểu Mộc! Ngươi cho dù là muốn trả thù hắn, cũng phải vì thiên hạ bách tính mà suy nghĩ chứ! Trễ đi mấy ngày làm bỏ lỡ đi bao nhiêu sinh mạng bá tánh, ngươi! Ngươi thực sự là hồ đồ!”
Nóng ruột trong lòng, đau nhức trong lòng, thật là vì bá tánh thiên hạ sao?
Gãi gãi đầu, Cổ Tiểu Mộc cà lơ phất phơ nói: “Yên tâm, đáng chết thì sẽ phải chết, không đáng chết cũng sẽ không sớm đi gặp Diêm vương. Muốn triệt để giáo huấn tên nhóc hoàng đế này, cơ hội tốt như vậy cũng không nhiều.”
“Hừ! Ta muốn nhìn xem tên nhóc hoàng đế này còn có thể gắng gượng đến khi nào! Ta không tin nếu như không có đại phu trị được dịch bệnh xuất hiện, hắn thực sự sẽ để máu cứ chảy như thế!” Mạc Nhiên khoanh tay lại trước ngực, chuẩn bị cùng Tiểu Mộc xem kịch vui.
“Tiểu Mộc, Mạc Nhiên, các ngươi! Ai!” Gấp đến độ giậm chân, nhưng Trọng Sinh cũng không muốn cứ như vậy nhào tới, ở trước mặt vạn người thừa nhận y là cái vị “tiên y”. Huống chi y hiện tại sợ gặp người nọ sợ muốn chết.
Thái dương càng ngày càng chói mắt, chiếu lên trên thanh kiếm phản xạ đến trong mắt Thoán. Hơi mở hai mắt, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống. Tìm một cái liền thấy! Ở dưới tế đàn đứng cũng chỉ có ba người bọn họ.
Xa xa, không thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt của người kia, nhưng thấy y không có chút nào ý định muốn lên trên đài, Thịnh Lẫm đế trên mặt cũng không kìm được lộ ra một tia buồn bã vô cớ.
Đường Trì, ta tuy rằng vẫn không rõ ràng ta đối với ngươi rốt cuộc là loại cảm tình gì, nhưng ta biết tình yêu mà ta đối với ngươi so với loại tình yêu kia còn khắc cốt, sâu sắc hơn nhiều!
Từ lúc hiểu biết, ta chưa bao giờ yêu một người nào, cũng không biết làm sao yêu một ngươi, đau một người. Cũng chưa từng có người giống như ngươi không hề có mục đích gì, không hề giữ lại gì cả mà đem cảm tình đặt ở một mình trên người ta. Ta từng mất đi ngươi, cái loại tư vị này ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!
Trì, tha thứ cho ta phải dùng loại phương pháp này để có được ngươi, bởi vì ta đã không kiên trì nổi nữa.
Ta không phải người có tính tình tốt, ngươi biết mà. Nếu những ngày như thế này cứ tiếp tục, ta nghĩ, ta rất có thể sẽ để cho những người cho dù liên quan hay không liên đến ngươi, gặp phải tại họa so với ôn dịch lần này còn đáng sợ hơn! Mà ta lại không muốn thấy bộ dáng ngươi hận ta, cho nên ta chỉ có thể làm như thế…
Trì, đến đây đi, đi đến bên cạnh ta.
“Thần y, ngươi ở nơi nào! Hãy nghe thỉnh cầu của chúng ta! Cứu giúp chúng ta!”
Trong dân chúng đang quỳ đột nhiên truyền ra tiếng thét thê lương, có ngươi giơ hai tay lên cao nhìn trời hô lớn. Một người hô, ngàn người hô, một tiếng lại lớn hơn một tiếng, một trận lại lớn hơn một trận, nhát thời, bác tính đang thỉnh cầu đều hướng mặt về phía đài tế thiên ngẩng đầu. Xem ra, dụng ý thứ hai của hàng động Hoàng Phủ Thoán ── thu mua dân tâm đã làm được.
“Thượng thiên! Thỉnh người hãy đưa hắn ban cho trẫm! Trẫm nguyện ý cùng hắn cùng hưởng giang sơn này!” Một trận choáng váng, Thoán dưới chân lảo đảo một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]