12
Chu Khâm có con trai đầu lòng, vui mừng đến nỗi ra khỏi cửa bị vấp ngã.
Cú va chạm trong khoảnh khắc ấy đã đánh thức một đoạn ký ức dài.
Trong ký ức, nữ tử ấy có gương mặt như hoa đào, khi cười rạng rỡ xinh đẹp.
"Nếu Chu công tử không chê, có thể ở lại quán của ta, đợi khi công tử đỗ đạt cao rồi hãy trả tiền cũng không muộn."
"Người trên giang hồ, đôi khi cũng gặp khó khăn mà."
. . .
"Có phải chàng thích ta không? Sao lại đỏ mặt thế?"
"Ha ha ha, Chu Khâm, hóa ra chàng lại ngây thơ đến vậy."
. . .
"Bái thiên địa, bái thần minh, không cha không mẹ sợ gì chứ, từ nay về sau chúng ta có nhau rồi."
"Chàng nói đúng không, phu quân! . . . Sao lại ngượng ngùng nữa rồi?"
. . .
"Phu quân, chúng ta viên phòng không?"
Trong ký ức, nàng tinh nghịch phóng khoáng trêu chọc hắn, nhưng ánh mắt lại lo lắng e thẹn.
Còn hắn, bất đắc dĩ nhưng ngọt ngào gọi nàng từng tiếng: "Nhược Nhược. . ."
Nhược Nhược. . .
Thê tử của hắn, thê tử của hắn, chính là Mạnh Nhược!
Tại sao, tại sao người đang bế đứa trẻ lại là Lương Nguyệt Lân!
"Nếu không phải vì ngươi, sao nàng ấy lại chết!"
"Cái gì? Ai. . . chết?"
"Còn ai nữa! Là nha đầu Mạnh Nhược, người đã thương xót ngươi không có nhà để về, thu nhận ngươi, còn sẵn lòng chờ đợi ngươi!"
Chu Khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ta-yeu-cuoi-ke-da-giet-ta/3650628/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.