"Phu quân sắp đi rồi, tối nay về ngủ ở chính viện đi. . ."
Kể từ ngày khôi phục trí nhớ, Chu Khâm luôn lấy cớ công vụ bận rộn để ngủ ở thư phòng. Giường chiếu đầy đủ, nhưng hắn thường ngồi đến nửa đêm, chỉ nhìn trăng qua khung cửa sổ, lẩm bẩm gọi tên ta.
Chu Khâm nghe xong câu này, cơ thể run lên, lập tức căng cứng. Hắn nghiến chặt răng hàm mới ép được vài chữ ra khỏi miệng.
"Tối nay còn phải thu xếp công vụ."
Cơ mặt Chu Khâm co giật hết lên vì dùng sức.
"Nhưng mà. . ."
"Nàng có những suy nghĩ đó, chi bằng kết giao thêm với mấy quý nữ trong kinh thành đi."
Lương Nguyệt Lân sững người, trong mắt lập tức lóe lên vẻ khinh thường. Nàng ta đường đường là Công chúa, ẩn giấu thân phận lại bị bảo nên kết giao quyền quý, chắc là tức giận. Nhưng mức độ khoan dung của nàng ta với Chu Khâm rất cao.
Rất nhanh, nàng ta đã nở nụ cười: "Phu quân nói rất đúng, vậy đợi chàng hoàn thành công vụ rồi hãy về."
Chu Khâm không đáp, mi mắt cụp xuống, che giấu ánh sáng lạnh trong mắt.
. . .
Ngày hôm sau, Chu Khâm lặng lẽ rời phủ trong màn sương mỏng tĩnh lặng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lương Nguyệt Lân mới chậm rãi thức dậy, nàng ta sửng sốt: "Đi rồi sao?"
Nha hoàn bưng thuốc đến, buồn bã nói: "Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện, trong lòng Phò mã gia buồn bực. Con đường làm quan không thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ta-yeu-cuoi-ke-da-giet-ta/3650625/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.