“Tránh ra.”
“Không cần.”
“Ta cảm thấy nóng.” Phi thường nóng.
“Có gió lạnh.”
“…… Tay ngươi để chỗ nào?”
“Bộ ngực của ngươi.”
“Có cảm giác bị đè nặng a.”
“Ừm! Ta cúi mặt xuống một chút thì tốt lắm.”
“Phía dưới một chút…… Ách, không phải vị trí tốt lắm đi! Ta sợ ngứa.” Nhất là giữa hai chân.
“Ta không sợ ngứa.”
“Ngươi…… Ngươi vì sao nhất định phải kề sát vào người ta ngủ?” Hại nàng ngay cả trở mình cũng không dám.
“Nha! Ta không có cảm giác an toàn.” Thực thơm a, lại ôm chặt một chút.
“Không cảm giác an toàn……” Trời ạ! Nàng tìm cho mình cái cọc phiền toái gì thế này.
“Trong tủ quần áo có quái thú sẽ ăn tiểu hài tử không ngoan, cô cô ta nói.”
“Ngươi năm nay mấy tuổi ?”
“Mười chín.”
“Được xem như là tiểu hài tử sao?”
“…………”
Không có trả lời, có tiếng hít thở đều đều vang bên tai.
Giang Thùy Tuyết chưa từng nghĩ tới chuyện vớ vẩn như thế sẽ phátsinh ở trên người mình, cô mạc danh kỳ diệu thu lưu đứa nhỏ bỏ nhà đibụi, còn bị ép đem giường của mình phân cho nàng một nửa, chỉ vì nàngthiếu cảm giác an toàn.
Cô một người ở trong một căn biệt thự, ít nhất còn có hai phòng dànhcho khách cần phải có, một phòng sinh hoạt hằng ngày, nếu không thì thưphòng cũng có sô pha nằm, mà bất cứ nơi nào cũng có giường, đệm chăn sẵn sàng có thể ngủ, có tất yếu cùng nàng chen chúc như vậy không chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-hoa-thuy/3064085/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.