🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ông ta không nhận ra em..." Cậu nhìn hội trường náo nhiệt, trong lòng cô đơn.
Đâu chỉ là không nhận ra, ông ta còn không thèm liếc mắt một cái, sự chú ý đều dồn vào Hàn Thiên Hữu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cả đời này cậu cũng không muốn dính dáng gì với ông ta nữa.
Tiểu Vũ oán trách nghĩ.
"Khi nào tiệc cưới bắt đầu?" Cậu hỏi Hàn Thiên Hữu đứng bên cạnh, cố gắng cúi đầu nhỏ giọng.
Hàn tổng tới tham dự tiệc cưới làm cho rất nhiều người ngo ngoe rục rịch, trong đó có rất nhiều người muốn kéo quan hệ làm ăn và một số danh môn đến chào hỏi.
Người trước đến bắt chuyện giới thiệu một vài thương vụ, người sau lại lên hỏi thăm một hai câu, chủ yếu đến để nhìn cô gái Hàn tổng nắm trong tay rốt cuộc là người phương nào, có giống những mặt hàng yêu diễm bên ngoài không!
Hàn Thiên Hữu nhìn xuống cổ tay, ngừng một chút rồi nói: "Còn nửa giờ, sao vậy?"
Cậu hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm: "... Em, em muốn đi vệ sinh."
Chuyện này là một trong những tật xấu của cậu, sửa mãi không được.
Lúc khẩn trương, hồi hộp sẽ mắc đi vệ sinh.
Ví dụ như trước lúc đi thi, khi đang ngồi trong xe lo lắng sẽ cực kì mắc đi, cậu cảm giác vô cùng muốn đi vệ sinh. Thật ra không phải mắc thật mà do tâm lý của cậu, không đi một chuyến thì càng lo sợ không yên.
Hàn Thiên Hữu nhìn thoáng qua dáng vẻ lo lắng của cậu, thật muốn xoa đầu cậu một chút.
"Đi thôi, thời gian còn kịp." Hắn kéo tay cậu, hỏi thăm nhân viên phục vụ đến nhà vệ sinh công cộng ở làng du lịch.
Nhà vệ sinh ở đây trang trí hơi cổ đại, rất đặc sắc, bên trái dành cho nữ, mà lúc này trong nhà vệ sinh nam bên phải có không ít người.
Bước vào nơi này Hàn Thiên Hữu và Tiểu Vũ đồng thời nhận ra một vấn đề.
Hiện tại cậu đang mặc nữ trang, vậy nên đi vào nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ?
Tuy rằng đều có từng phòng riêng biệt nhưng cảm giác cứ quái quái thế nào.
Hàn Thiên Hữu phát hiện, dù cục cưng có đi vào bên nào thì cả hai bên đều có khả năng sẽ chiếm tiện nghi cục cưng nhà hắn.
"... Em, em đi nhà vệ sinh nam đi, dù sao ở đây không có ai biết em." Cậu suy xét một hồi cảm thấy dù mình có mặc váy cũng không thể vào nhà vệ sinh nữ được, con trai như cậu đi vào vô tình sẽ xâm phạm riêng tư của mọi người, đi nhà vệ sinh nam dù bị mọi người hiểu lầm cũng không sao.
"Không được!" Hàn Thiên Hữu lạnh lùng cự tuyệt.
Cục cưng rực rỡ chói mắt như thế, dẫn tới tiệc cưới hấp dẫn vô số ánh mắt đã làm hắn không vui.
Bây giờ còn vào nhà vệ sinh nam, chỗ đó chính là ổ sói, đi vào còn không bị mấy tên kia nhìn được?!
Tưởng tượng những ánh mắt ác ý kia một chút, hắn càng không muốn cậu đi vào.
"... Em không cần vội? Tôi đi tìm một phòng riêng, em vào phòng rồi đi." Tuy rằng hắn đang hỏi nhưng giọng nói thật kiên định.
Không được đi ở ngoài này.
Cậu cảm thấy mình không gấp muốn đi lắm, có thể nhịn thêm chút nữa.
"Vậy em đợi ở đây." Cậu nghĩ dù sao mình còn nhịn được, tìm một phòng riêng an toàn hơn nhiều.
Hai người đứng dưới gốc cây chuối tây tương đối kín đáo, cũng không đáng chú ý lắm, lúc này cậu đang chuẩn bị đi theo Hàn Thiên Hữu mượn phòng thì thấy một thiếu niên từ nhà vệ sinh bước ra.
Cậu ngẩng người, Hàn Thiên Hữu thấy cậu dừng lại ngơ ngác nhìn về phía trước, nhìn theo hướng cậu hắn thấy một gương mặt có hơi quen thuộc.
Gương mặt giống cậu tám chín phần, ngoại trừ đôi mắt và tính cách, nhìn tổng thể cũng giống hơn một nửa, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra người này và nhóc con hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cục cưng nhà hắn cực kì ngoan ngoãn, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, tuy có hơi ngốc manh hồn nhiên một chút, chỗ nào giống hàng giả này, tính tình kiêu căng độc ác, hai người đứng gần nhau liếc một cái đã nhận ra.
Có đôi khi thân thuộc với một người thì chỉ cần một ánh mắt của đối phương hay một nụ cười, cũng có thể tìm được người đó trong biển người.
Hàn Thiên Hữu không cảm thấy mình sẽ nhận sai hai người có vẻ ngoài tương tự này.
Không!
Chuyện này sẽ không xảy ra trên người hắn.
Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào người có gương mặt giống mình như đúc, trong lòng gợn sóng phập phồng tức giận, muốn tiến lên cào rách mặt đối phương!
Bạch Tiểu Xuyên không chú ý tới hai người dưới gốc cây chuối tây, hắn đi vệ sinh xong thì đi tìm mấy người bạn trò chuyện một lát.
Hôm nay là ngày cực kì vui vẻ.
Kể từ lúc này hắn có thể thẳng lưng đứng trước mặt bạn bè.
Bạch Tiểu Xuyên và mẹ hắn mấy tháng trước đang sống ở một thành phố khác, từ nhỏ đến lớn số lần nhìn thấy ba mình ít đến đáng thương.
Mọi người đều nói hắn là đứa trẻ không có ba, thật tội nghiệp...
Thật là đáng thương...
Đây là lời Bạch Tiểu Xuyên nghe nhiều nhất từ nhỏ đến lớn, có điều mẹ nói hắn có ba nhưng ba đang có nỗi khổ bất đắc dĩ, chờ sau này kiếm được nhiều tiền sẽ đón bọn họ cùng nhau sống sung sướng.
Còn hai mẹ con đã cướp ba của hắn!
Trên thế giới này hai người kia là người ghê tởm nhất, không biết xấu hổ, nếu không còn tồn tại nữa thì ba sẽ là của hắn! Hắn không bao giờ bị người khác cười nhạo là con của người thứ ba, con riêng!
Tuy rằng đôi khi ba sẽ đến thăm, ở khoảng hai ngày sẽ mua đồ chơi và quần áo mới cho hắn, dẫn hắn di chơi nhưng thời gian ngắn ngủi, lần nào hắn cũng khóc lóc xin ba đừng đi nhưng không được.
Chắc chắn là trở về với hai mẹ con ác độc kia!
Đoạt ba của hắn còn muốn cướp thời gia ba chơi đùa với hắn, từ nhỏ Bạch Tiểu Xuyên đã oán hận Lý Tuyết Như và Âu Dương Thiếu Vũ chưa từng gặp mặt.
Hắn luôn hỏi: Ba, khi nào mới ở cùng với con và mẹ, con thật sự muốn cùng ba sống cùng nhau.
Lúc nào ba cũng nói: Nhanh thôi.
Đợi mười mấy năm rốt cuộc cũng tới hôm nay.
Tuy rằng hắn thay đổi khuôn mặt, đổi một thân phận và cái tên khác nhưng mà không sao cả, một nhà ba người bọn họ rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở bên nhau, hơn nữa hắn có thể lợi dụng thân phận này chiếm lấy tài sản dùng cả đời không hết.
Bạn bè đã từng khinh thường hắn bây giờ luôn tươi cười trước mặt hắn, nịnh bợ lấy lòng hắn, không dám bày ra sắc mặt gì, hắn muốn bọn họ làm gì cũng được, bọ họ không phản kháng mà làm ra bộ dạng cầu còn không được.
Hết thảy làm Bạch Tiểu Xuyên cực kì vừa lòng.
Đây mới là cuộc sống hắn muốn.
Hắn không bao giờ phải nhìn sắc mặt của người khác, chỉ có bọn họ nhìn sắc mặt của hắn.
Hôm nay là đám cưới của mẹ, rất nhiều bạn của hắn đều đến, nói là nhờ hắn dẫn theo bọn họ mở mang tầm mắt.
Ha ha, đồ nhà quê không hiểu sự đời!
Bạch Tiểu Xuyên khinh bỉ trong lòng, bên ngoài cũng khinh bỉ, cho bọn họ mấy bộ quần áo mà cả đám đều xem như bảo bối, thiếu điều muốn quỳ xuống liếm chân hắn.
Được tôn sùng làm Bạch Tiểu Xuyên đắc ý thỏa mãn vô cùng, càng ngày càng lún sâu.
Hai tay hắn đút túi quần ngâm nga trong miệng, bước đi như bay. Lúc này bỗng nghe một người gọi tên hắn.
"Bạch Tiểu Xuyên, Bạch Tiểu Xuyên?" Tiếng gọi kia hình như còn có chút nghi ngờ.
"Ai? Chuyện gì?" Bạch Tiểu Xuyên hung ác xoay người nhìn về phía tiếng kêu.
"Tôi đã cảnh cáo các ngươi nhiều lần! Không được gọi là Bạch Tiểu Xuyên, muốn chết phải không! Tôi có tên mới... cậu là ai?" Bạch Tiểu Xuyên nâng cằm nhướng mày khinh thường hỏi.
Hắn không quen biết Hàn Thiên Hữu cho nên cũng không bày ra sắc mặt tốt, nhìn cô gái mặc áo choàng và váy lễ phục khoa trương kia chỉ lộ ra gương mặt giống Âu Dương Thiếu Vũ.
"Cậu là Bạch Tiểu Xuyên phải không?" Cô gái đối diện mặc cổ phục Châu Âu hỏi.
Cô ấy chắc chắn kết luận.
Sự chắc chắn kia giống như thật sự quen biết hắn. Nhưng cô gái này hắn không hề biết, hôm nay bị giáp mặt chỉ ra thân phận, trong lòng Bạch Tiểu Xuyên bực bội.
Quần áo của đối phương cao quý, khí chất phi phàm, chắc là người ở thủ đô, đánh giá một chút, Bạch Tiểu Xuyên nhất thời không động thủ, nhưng mà...
"Tôi không phải Bạch Tiểu Xuyên! Cô nhầm người rồi. Tôi là Âu Dương Thiếu Vũ, là con trai độc nhất của Âu Dương Chấn Vũ." Lúc Bạch Tiểu Xuyên nói mấy lời này, dường như hắn đang rống lên. Hắn mím môi, ánh mắt quật cường giống như một con sói đang tranh giành đồ ăn.
"Cậu chính là Bạch Tiểu Xuyên." Cô gái mặt váy xinh đẹp tiếp tục kết luận.
"Tôi không phải! Tôi là Âu Dương Thiếu Vũ! Bạch Tiểu Xuyên là ai tôi căn bản không quen biết, tôi là con trai của Âu Dương Chấn Vũ! Coi như cô thấy tôi rất giống với người kia cũng không thể nói bậy gây hiểu lầm như vậy!" Bạch Tiểu Xuyên có chút hoảng loạn, ánh mắt do dự không muốn cãi tiếp chuyện này ở đây. Trước khi đi còn hung dữ trừng mắt nhìn cô gái một cái, nhắc lại lần nữa.
"Tôi tên Âu Dương Thiếu Vũ, đấy mới là tên của tôi!" Hắn nói xong rồi vội vàng bỏ đi, bước chân hỗn độn.
Cô gái này rốt cuộc là ai?
Tại sao hắn chưa từng gặp qua?
Đối phương còn biết tên trước kia của hắn, Bạch Tiểu Xuyên cau mày, tâm trạng thấp tới cực điểm.
Ngoại trừ mấy người bạn thân ra không có người nào biết tên hắn trước khi phẫu thuật là gì.
Chẳng lẽ là mấy người bạn kia nói?
Chắc là không phải, bạn bè của hắn đều rất nghe lời, đôi khi được chia chút tiện nghi, vậy càng không có khả năng.
Hơn nữa hắn cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, giống như gặp ở đâu rồi...
Kì lạ.
Chuyện này không có khả năng.
Trong trí nhớ của hắn không có cô gái nào có khí chất cao quý như vậy, hơn nữa làm hắn rất ấn tượng.
Nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu?
Bạch Tiểu Xuyên mang theo đống nghi ngờ tới hội trường, mấy người bạn thấy sắc mặt hắn không vui thì như chim cút không dám hé răng.
Lễ tuyên thệ được tổ chức ngoại cảnh, mặt cỏ xanh biếc, trồng không ít chuối tây và cây dừa, bàn được đặt dưới gốc cây, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt bàn, đôi khi rơi trên người khách mời.
Ánh nắng này không nóng, dưới bóng cây có thể cảm nhận được gió mát, thưởng thức cảnh đẹp thật thích ý.
Hôn lễ được trang trí thỏa đáng, sân khấu lấy màu trắng chủ đạo, hoa tươi cũng màu trắng, trên màn hình chiếu ảnh chụp của Âu Dương Thiếu Vũ và Bạch Vương Tuyết, hình ảnh ấp áp lãng mạn vô cùng.
Hoa tươi kết thành cổng, thảm đỏ thật dài nghênh đón đôi tân nhân đi tới.
Lúc này khách mời đã ngồi xuống. Chỉ có Tiểu Vũ bởi vì gặp phải hàng giả nên không thể đi vệ sinh, cậu nhịn tiểu quay trở về, thấy mọi người đều an tĩnh ngồi xuống thì cũng kéo Hàn Thiên Hữu tìm một chỗ ngồi.
Lúc cậu ngồi xuống rồi mới phát hiện có chỗ không thích hợp. Cái bàn này có hơi trống trải, bàn bên cạnh hình như là ảnh để và ảnh hậu?
Còn có Ôn Minh Thành nữa...
"Chào Tiểu Vũ, vừa rồi hai người đi đâu vậy? Thiếu chút nữa là bỏ lỡ trò hay rồi."
Ảnh đế tủm tỉm chào hỏi với cậu.
"...."
Có thể nói với hắn là đi vệ sinh không?
Hơn nữa vẫn chưa đi được...
Cậu đánh giá xung quanh một chút, thấy mấy bàn gần mình khách mời đều là minh tinh, hơn nữa mọi người ăn mặc sang trọng quý phái, nam soái khí bức người, nữ cao quý xinh đẹp giống như một đóa hoa.
Cậu bỗng thấy hôm nay mình mặc váy khoa trương thế này cũng bình thường thôi.
Ngoại trừ cái mũ trên đầu.
Mọi người đều trang điểm rất lộng lẫy.
Có thể nói là hoa hòe luôn?
Gần ba mươi minh tinh lớn nhỏ phân bố giao lưu giữa các bàn tiệc.
Dường như cũng đẩy tiệc cưới đến cao trào.
Lúc này khúc nhạc đám cưới vang lên, giai điệu quen thuộc nghiêm trang, cường điệu tuyên bố đôi tân nhân đi tới.
Các khách mời đều quay đầu lại nhìn về phía thảm đỏ.
Cuối thảm, cha mẹ nhà gái dắt tay Bạch Vương Tuyết trao cho nhà trai.
Cha mẹ cô ta thoạt nhìn thật vui sướng, bọn họ khóc lóc luyến tiếc ôm cô dâu không buông ra, lúc nhìn về phía Âu Dương Chấn Vũ dường như đang muốn nói gì đó.
Vẻ mặt Âu Dương Chấn Vũ khiêm tốn tiếp thu. Chờ nắm được tay Vương Tuyết rồi thì kéo cô ta từ từ đi trên thảm đỏ lên sân khấu.
Hai đứa trẻ con đi phía trước cầm theo giỏ rải cánh hoa.
Phía sau Bạch Vương Tuyết còn có hai bé gái đi theo cầm váy.
Âu Dương Thiếu Vũ giả mặc tây trang màu trắng đứng cạnh cha xứ, chờ đợi hai người họ đi đến.
Hắn tươi cười vui vẻ, đối với tiệc cưới hôm nay có vẻ rất hài lòng, không hề có một chút buồn bã vì ba mình cưới vợ khác.
Sống lưng hoàn toàn ưỡng lên thẳng tắp.
Các khách mời thổn thức trong lòng, cảm thấy Âu Dương Thiếu Vũ này không tim không phổi, Lý Tuyết Như sao lại sinh ra đứa con như vậy chứ.
Đôi vợ chồng chậm rãi đi đến sân khấu, ánh mắt tạm thời tách ra nhìn xuống khách khứa bên dưới.
Nhìn qua bọn họ có vẻ cực kì ân ái.
Cha xứ già bắt đầu đọc lời tuyên thệ, hai người đối mặt với nhau để mọi người chứng kiến tình yêu vĩ đại của bọn họ...
"Khoan đã!"
Ngay lúc Âu Dương Chấn Vũ đang định nói theo lời tuyên thệ của cha xứ thì bỗng có một giọng nói vang lên. Vừa nghe đã biết là tới phá đám.
Thời khắc mấu chốt đang tuyên đọc lời thề bỗng nhiên bị ngăn cản chắc chắn là không phải ý tốt.
Trong lòng khách mời đều vang lên âm thanh: Quả nhiên là như thế.
Bọn họ nghĩ chắn chắn không thể nào thuận lợi như vậy.
Mọi người không lên tiếng nhưng tầm mắt không hẹn mà quay sang nhìn người vừa hô lên kia.
Là một người trẻ tuổi mặc quần áo của nhân viên phục vụ ở làng du lịch, đột nhiên đi từ trong góc ra, trên tay cầm một chồng văn kiện, trên đường đi đến chỗ cha sứ mỗi lần ghé qua bàn tiệc nào cũng phát giấy, chia đều tờ rơi cho mọi người.
Chờ hắn đi lên sân khấu hôn lễ đứng cạnh cha xứ, bỗng giật lấy micro trên tay ông.
"Ngay thời khắc này tôi nhất định phải tuyên bố với mọi người một chuyện."
Người nọ cầm micro, giọng nói vang lớn đến mọi ngóc ngách trong làng du lịch.
Âu Dương Chấn Vũ kinh hoàng, người này là ai?
Tại sao chạy lên ngay lúc này?
Bảo vệ đâu?
Mấy thư kí trợ lí của ông ta đâu?
Đều chạy đi đâu hết rồi?
"Cậu là ai? Bây giờ không phải lúc đùa giỡn, mời đi xuống cho!" Âu Dương Chấn Vũ không vui.
Đồng thời ông ta còn trừng mắt liếc cha xứ.
Cha xứ hiền lành tuổi đã cao khổ hề hề: "..../(tot)/~~"
Người kia là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, bộ xương già này của ông làm sao mà giành lại được chứ.
"Tôi nói xong lập tức xuống ngay, chuyện này đối với ngài và vợ mới cưới cực kì bất lợi, tôi làm như vậy cũng vì tốt cho ngài thôi."
Người nọ mỉm cười giơ lên mấy trang giấy còn lại trong tay, phía dưới lập tức xôn xao.
"Tôi chỉ không muốn ông bị lừa gạt. Chuyện này đối với ông hay là người khác đều rất nguy hiểm. Bởi vì có kẻ tâm địa ác độc, hắn tự đi phẩu thuật thẩm mỹ thành bộ dáng giống người nào đó, giấu trời qua biển, lừa gạt mọi người, từ một tên lưu manh biến thành tiểu thiếu gia nhà giàu."
"Tờ giấy trên tay tôi chính là chứng cứ, chứng cứ Bạch Tiểu Xuyên sửa mặt thành Âu Dương Thiếu Vũ!"
"Các ngươi cho rằng hắn là con trai Âu Dương Chấn Vũ sao? Không! Căn bản là không phải, hắn chỉ là hàng giả thôi! Lên làm quý thiếu gia, còn muốn thừa kế tài sản, Âu Dương Chấn Vũ, ông có biết mình đã bị lừa gạt không? Chắc chắn hắn không phải con ông!"
Người nọ cầm micro lớn tiếng nói, mặt đỏ lên lòng đầy căm phẫn, tức giận bất bình, thoạt nhìn cực kì đau lòng thay Âu Dương Chấn Vũ.
Khách mời ở dưới ồ lên một trận.
Giả?
Thật sự là giả?
Thì ra là phẫu thuật thẩm mỹ?
Mọi người đều cúi đầu xem tư liệu đã phát trên bàn, kia chỉ là vài tờ giấy đơn giản được đóng dấu, trên có hình Bạch Tiểu Xuyên trước và sau khi phẫu thuật để so sánh.
Vì phải sửa sao cho giống Âu Dương Thiếu Vũ như đúc nên không thể một lần mà thành công được, phải phẫu thuật liên tục rất nhiều lần.
So sánh sự khác nhau có thể dễ dàng nhận ra Bạch Tiểu Xuyên liên tiếp qua vài lần phẫu thuật mới giống Âu Dương Thiếu Vũ, đến mức thật sự có thể thay mận đổi đào.
Khách mời châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, giành nhau xem bằng chứng. Nhìn xong cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.
Mà Âu Dương Thiếu Vũ giả đang đứng cạnh cha xứ ngơ ngác không hiểu gì.
Đầu hắn như bị vố số gậy gỗ đập vào, gõ đến hắn hoa mắt váng đầu.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Mấy chữ này không ngừng quay cuồng trong lòng hắn.
Hắn bị vạch trần?
Tại sao hắn có thể bị vạch trần?
Hắn nhìn Âu Dương Chấn Vũ, rồi lại vô cùng hoang mang, phải làm sao bây giờ?
Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết đang bực mình thì bị người nọ gào rống làm cho ngơ ngác, chờ bọn họ bình tĩnh lại thì người nọ đã nói xong hết cả.
Lúc này thư kí và bảo vệ mới chạy tới, cưỡng chế lôi người đi.
"Tôi đang nói thật, Âu Dương Chấn Vũ ông đừng mắc mưu, hắn chính là kẻ giả mạo! Hắn muốn chiếm đoạt tài sản của ông, hắn không phải con ruột của ông, tôi vì muốn tốt cho ông thôi!"
Dù có bị kéo đi nhưng nhân viên phục vụ này vẫn tranh thủ nói cho hết lời.
Micro được cướp về, sân khấu hôn lễ cũng được dọn dẹp một chút.
Nhìn khách mới phía dưới sắc mặt như cầu vồng rực rỡ, ánh mắt như chờ xem kịch vui, trong lòng Âu Dương Chấn Vũ như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Ông ta hít sâu một hơi, cầm lấy micro từ tốn trấn an khách mời.
"Ngại quá, đã để mọi người chê cười rồi. Phục vụ lúc nãy có tiền sử bệnh tâm thần nên tâm trạng không được tốt lắm, mọi người không cần quan tâm chuyện này, coi như trò đùa là được rồi. Tiếp tục hôn lễ đi."
Xảy ra chuyện thì đều đổ cho bệnh tâm thần à?
Đầu năm nay bệnh nhân tâm thần đúng là người vô địch vạn năng, các khách mời cười nhạo trong lòng.
Nói xong lời này, micro lần nữa được giao vào tay lão cha xứ.
Cha xứ tuổi cao run rẩy nhận micro từ Âu Dương Chấn Vũ đang tức giận: "...."
Trừng lão cũng vô dụng.
Lão chỉ là một ông già thôi.
Cha xứ bắt đầu đọc lời thề: "Xin hỏi, Âu Dương Chấn Vũ có nguyện ý yêu thương trân trọng Bạch Vương Tuyết cả đời, bất kể bần cùng, lừa gạt, làm lốp xe dự phòng, lừa hôn, ngoại tình, có vợ, vợ bé......... Hả?"
Giọng nói cha xứ ngày càng nhỏ, cả người muốn ngã xuống đất xỉu ngay tại chỗ.
Trời ơi, là ai động vào lời tuyên thệ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.