Móng vuốt nhỏ che đôi mắt đậu đen lại, nhưng cố ý để lộ một khe hở để cậu nhìn trộm ra ngoài.
Sóc nhỏ muốn nhìn một chút xem biểu cảm của Hàn Thiên Hữu lúc này là gì.
Hắn hôn mình í.
Từ khe hở móng vuốt, cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn và đôi mắt đen sâu hút lúc này lại có ý cười nhẹ, khóe môi nghiêm nghị cũng gợi lên độ cong.
Thoạt nhìn hắn vẫn nghiêm túc vững vàng, tỉnh táo như Hàn tổng của mọi khi, chỉ cần hắn đừng nói ra mấy lời buồn nôn sến súa đó nữa.
“Cục cưng thật ngoan.”
Hắn lại nói nữa.
Nhìn qua có vẻ hắn là người cực kì cực kì không thích nói chuyện, vẻ mặt hắn lúc nào cũng rất nghiêm túc, rõ ràng nói mấy lời an ủi nhưng giọng hắn cứ cứng nhắc như vậy, mỗi một từ nói ra đều có vẻ khá vụng về, còn hơi chần chờ. Có lúc hắn gằng từng chữ một làm cậu cảm thấy vô cùng nghiêm túc, dường như đang cố hết sức.
“Chít chít, chít chít.” Thì ra Hàn Thiên Hữu gọi cậu là cục cưng à.
Ngoài mẹ ra không có ai gọi cậu là cục cưng đâu, xưng hô này thật ấu trĩ, nhưng nếu được người thân hoặc người mình thích gọi như vậy thì hạnh phúc lắm.
Cậu ngượng ngùng một hồi, trong lòng cũng ấm áp lên rất nhiều, bi thương và tủi thân lúc nãy bỗng bị đánh tan hơn phân nửa.
Thình lình xảy ra nụ hôn này làm cậu hơi hoang mang, nhưng Hàn Thiên Hữu hôn cậu thật nhẹ, thật dịu dàng, còn có một chút ý ngọt ngào làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-nhan-ga-vao-hao-mon/1095215/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.